Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 155



Ba chữ này, Tạ Cảnh Hòa từng đòi hỏi anh –

 

Đạo lý rất đơn giản: Giả sử một kẻ giết người cố ý ra tay sát hại, sau đó chỉ nhẹ nhàng nói một tiếng “tôi xin lỗi” với nạn nhân, liệu những tổn thương đã gây ra trong quá khứ có thể được xóa bỏ hoàn toàn không?

 

Không thể.

 

Những gì anh đã làm với Tạ Cảnh Hòa cũng vậy.

 

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu có ai đó đối xử với anh theo cách mà anh đã từng đối xử với Tạ Cảnh Hòa, dùng những lời nói dối mà anh đã lừa gạt Tạ Cảnh Hòa để lừa gạt anh, Thời Lận Xuyên đã dùng dao băm người đó thành bảy tám mảnh rồi.

 

Xin lỗi thì có ích gì?

 

Phải nợ máu trả bằng máu.

 

Tuy nhiên, vào lúc này đây.

 

Thời Lận Xuyên vẫn mặt dày nói xin lỗi.

 

Ban đầu anh thật sự không nghĩ đến việc chừa đường lui cho mình, cũng thật sự không nghĩ đến việc tiếp tục đóng vai người tốt trước mặt Tạ Cảnh Hòa, giống như một mũi tên sắc lạnh, đã bắn đi thì tuyệt đối không quay đầu lại.

 

Thế nhưng, anh đã cố gắng hết sức phơi bày những hành vi độc ác, nhưng vẫn không thể hù dọa hay đuổi được người kia đi.

 

Theo thời gian,

 

Anh dần cảm thấy Tạ Cảnh Hòa không đáng.

 

Chính vì vậy, Thời Lận Xuyên càng thêm bài xích Tạ Cảnh Hòa, không ngừng đẩy người đó ra xa, thật lòng cho rằng đối phương rời xa mình sẽ tốt hơn.

 

Tục ngữ nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

 

Tính khí của anh thật sự không tốt, nhưng Tạ Cảnh Hòa lại không biết phòng bị, còn chất phác đặt cả trái tim mình lên tay anh…

 

Mặc anh đùa giỡn, nhào nặn, mà vẫn không kêu đau.

 

Ngốc. Thật lòng mà nói, thỉnh thoảng anh còn vô thức nảy ra ý nghĩ “Tạ Cảnh Hòa rời xa mình, có lẽ sẽ có được cuộc đời tốt hơn hiện tại”, theo tính cách ban đầu của anh, có lẽ sẽ tự mình đưa ra quyết định, thuận lý thành chương tạo cho mình một con đường mới, còn phải dùng thái độ mạnh mẽ để che giấu nội tâm. Tuy nhiên, Thời Lận Xuyên đang cố gắng khắc phục điểm này, và đã có những kết quả ban đầu.

 

Có lẽ vì…

 

Thật ra anh không hề muốn rời xa Tạ Cảnh Hòa.

 

Năm nay không muốn.

 

Năm sau không muốn.

 

Sau này cũng không muốn.

 

Nhưng anh không thể giống như học sinh cấp ba mà Tạ Cảnh Hòa đã diễn trong phim, xuyên qua quá khứ và tương lai bằng một năng lực đặc biệt nào đó, thay đổi số phận của mình và người khác, khiến những sự kiện đáng tiếc không còn xảy ra.

 

Vì vậy, anh chỉ có thể khiến bản thân thành thật hơn một chút.

 

…Anh hối hận rồi.

 

Thời Lận Xuyên ôm người đang rúc vào lòng mình, không hôn được hình xăm thì hôn trán, giữa lông mày và sống mũi của y, cho đến khi đầu ngón tay cả hai đều nhăn nheo vì nước, mới vội vàng kết thúc buổi tắm rửa này.

 

Những dơ bẩn trong quá khứ đã được giữ lại trong nước.

 

Bên ngoài trời chạng vạng tối.

 

Tạ Cảnh Hòa nghỉ liền mấy tháng, cả ngày bận rộn yêu đương, đợi đến khi bộ phim quay năm ngoái ra mắt và được kiểm duyệt, y mới xuất hiện trở lại trước ống kính.

 

Trong suốt nửa tháng, y theo đoàn phim quảng bá.

 

Hôm nay y trở về rất vội vàng, hoàn toàn không kịp tẩy trang hay thay quần áo, bộ đồng phục học sinh cấp ba trên người không phải cố ý để chơi trò tình thú với người đàn ông, mà là tạo hình của y trong buổi roadshow hôm đó.

 

Trong phim, nhân vật chính y đóng là một học sinh cấp ba.

 

Poster quảng bá cũng xuất hiện tạo hình này, độ hot rất cao.

 

Thậm chí có thể nói là nhận được nhiều lời khen ngợi.

 

Tạ Cảnh Hòa quấn chăn điều hòa mùa hè, nằm sấp trên giường m*t ly trà sữa đã trở về nhiệt độ thường, không kìm được tự nhấn like cho mình.

 

Hiệu quả quá tốt, chân mềm nhũn hoàn toàn.

 

Tuy nhiên, y và Thời Lận Xuyên đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, vốn dĩ đang ở giai đoạn chỉ cần một ánh mắt cũng có thể làm súng cướp cò. Xa nhau gần mười ngày, việc gặp mặt rồi có chút mất kiểm soát cũng là lẽ đương nhiên. Khúc nhạc dạo hôm nay cùng lắm chỉ làm bầu không khí thêm nồng cháy hơn một chút.

 

Hình xăm đã được hôn vô số lần vẫn nóng bỏng và tê dại.

 

Cảm giác nóng rực lan đến tim, kéo dài mãi không tan.

 

Thế là, khi Thời Lận Xuyên khoác áo choàng tắm dọn dẹp xong phòng làm việc bừa bộn, xách theo chiếc áo đồng phục học sinh bẩn thiếu một cúc ở cổ áo quay về phòng ngủ, cảnh tượng anh bắt gặp chính là thế này:

 

Tạ Cảnh Hòa tóc ướt nằm sấp trên giường, chiếc chăn mỏng màu tối chỉ che được phần giữa, hai đầu trên dưới đều bỏ ngỏ, đôi chân thon dài còn bắt chéo lên nhau, lắc lư nhẹ nhàng.

 

Thời Lận Xuyên không kìm được dừng lại ở cửa.

 

Mặc dù mấy tháng nay Tạ Cảnh Hòa không an bày công việc, nhưng cũng không hề nhàn rỗi, ngược lại còn rất đều đặn duy trì thói quen tập gym.

 

Vì vậy, khi y chống hai tay lên gối, hơi nhướn người lên, động tác này khiến đường nét cơ bắp trên cánh tay y đặc biệt đẹp mắt, hai xương bả vai rất nổi bật, phân bố những vết sẹo nông sâu khác nhau.

 

Tuy nhiên, sự chú ý của Thời Lận Xuyên không nằm ở đó.

 

Trọng điểm là… Tạ Cảnh Hòa vừa uống trà sữa, tay kia nắm chặt điện thoại.

 

Từ vị trí của Thời Lận Xuyên, cùng với thị lực đã được chỉnh sửa của anh, anh có thể nhìn rõ màn hình điện thoại của y đang hiển thị nội dung tìm kiếm trên một ứng dụng mua sắm màu cam nào đó.

 

Thời Lận Xuyên: “…”

 

Anh lặng lẽ đi đến, thêm một món đồ nào đó mà đối phương đã bỏ qua vào giỏ hàng.

 

Tạ Cảnh Hòa thêm vào giỏ, đặt hàng, giao hàng che tên che nhãn sản phẩm, sau đó nhét điện thoại và ly trà sữa rỗng vào tay người đàn ông, rồi từ từ chuyển sang tư thế nằm nghiêng, đặt đầu lên đùi người đàn ông, cười hai tiếng, hỏi: “Lận Xuyên, anh thích cái đó à?”

 

Thời Lận Xuyên vứt rác, cắm sạc cho điện thoại sắp hết pin, cuối cùng thuận tay vuốt mái tóc cắt gọn gàng của Tạ Cảnh Hòa vài lần, rất lâu sau mới đáp: “Cũng không hẳn.”

 

“Chỉ là hơi tò mò dáng vẻ em mặc lên sẽ thế nào thôi.”

 

Tạ Cảnh Hòa im lặng hai phút, rồi tiếp lời:

 

“Cái này có thể chứng minh là anh chỉ đơn thuần thích em đúng không?”

 

Thời Lận Xuyên không phản bác.

 

Anh véo nhẹ d** tai Tạ Cảnh Hòa, cũng không kìm được cười khẽ hai tiếng, “Vừa nãy tắm, hình như tai em bị vào nước rồi, anh có cần vệ sinh giúp không?”

 

Tạ Cảnh Hòa lập tức đáp: “Có!”

 

Nghe vậy, Thời Lận Xuyên kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một hộp tăm bông, bắt đầu vệ sinh tai cho Tạ Cảnh Hòa, nghe Tạ Cảnh Hòa nhỏ giọng r*n r* một lúc lâu, rồi hỏi anh:

 

“Lận Xuyên, sắp đến kỳ nghỉ hè rồi.”

 

“Anh có rảnh đi xem buổi chiếu phim đầu tiên của em không?”

 

Hai câu này nghe liền mạch khiến Thời Lận Xuyên có vẻ như cũng sắp nghỉ hè vậy. Anh dùng hai ngón tay kẹp đầu tăm bông nhỏ, cọ xát trong ống tai Tạ Cảnh Hòa, một lát sau ra hiệu đối phương đổi hướng, vệ sinh nốt tai còn lại, rồi mới từ từ “ừm” một tiếng.

 

Sau đó, Tạ Cảnh Hòa lại luyên thuyên nói tiếp: “Đạo diễn nói ông ấy rất tự tin vào bộ phim này, định gửi đi tranh giải.”

 

Thời Lận Xuyên không nói nhiều như y, trả lời đều rất ngắn gọn.

 

Mãi một lúc lâu.

 

Không khí yên tĩnh.

 

Thời gian dường như cũng trôi chậm hơn một chút. Tốt nhất là chậm hơn một chút.

 

Ngoài cửa sổ trời đã tối hẳn, chỉ còn vài vệt nắng cuối cùng tô điểm trên khung cửa sổ. Thời Lận Xuyên cảm nhận sức nặng trên đùi, khép mắt nhìn Tạ Cảnh Hòa đang vô thức chìm vào giấc ngủ, thuận tay kéo chiếc chăn mỏng đang phủ hờ ở bụng dưới của y lên một chút.

 

Thật kỳ lạ.

 

Người đang ngủ rõ ràng là Tạ Cảnh Hòa.

 

Nhưng Thời Lận Xuyên lại cảm thấy,

 

Dường như trái tim đang nằm trong lồng ngực mình cũng ngủ say theo, còn khẽ ngáy nữa.

 

Kỳ nghỉ hè đến đúng hẹn.

 

Là một trong những giai đoạn hot nhất trong năm, số lượng phim ra mắt trong mùa hè không ít, trong đó không thiếu những bộ phim lớn được đầu tư kỹ lưỡng, cạnh tranh cực kỳ gay gắt, fan của các diễn viên chính gần như đánh nhau bể đầu.

 

Khả năng càn quét phòng vé của Tạ Cảnh Hòa vẫn rất mạnh mẽ.

 

Huống chi từ đạo diễn, biên kịch, cho đến các bộ phận khác đều dốc sức trau chuốt bộ phim này, riêng kinh phí quảng bá không biết đã đốt bao nhiêu tiền, may mắn thay nguồn vốn dồi dào, công ty đầu tư rất mạnh tay.

 

Trên mạng đã bàn tán sôi nổi.

 

[Thấy tên NO1 trong phần giới thiệu cuối phim]

 

[Phim rất hay, đã xem lại lần hai.]

 

[Đường quá hạn cũng còn rất ngon, gặm thêm một miếng nữa.]

 

[Đã nửa năm trôi qua rồi ư? Cứ như đã cách mấy đời. [Ngẩn ngơ]]

 

[Có đường mới rồi chị em ơi nhanh vào gặm, ở siêu thoại Thời Tạ, đoạn video cắt ghép buổi roadshow của ảnh đế Tạ được khán giả hiện trường đặt câu hỏi cách đây không lâu.]

 

[Đã xem rồi 233]

 

[Người qua đường cũng xem rồi haha, bản đồ Yến Quốc của em gái kia ngắn quá, đầu tiên là khen trạng thái của ảnh đế ngoài đời thật siêu tốt, hỏi anh ấy làm sao bảo dưỡng, quả nhiên nghe được câu “giữ tâm trạng vui vẻ”, sau đó câu tiếp theo liền hỏi thẳng vào mặt diễn viên chính luôn!!]

 

[Câu này thì thôi đi, phía sau còn hỏi có ý kiến gì về anh trai ngoài ngành không… Thật lòng mà nói, ảnh đế Tạ khá giỏi đánh thái cực với truyền thông, nhưng đối mặt với câu hỏi không hề có kỹ thuật của em gái kia, anh ấy lại nói lắp, cuối cùng chỉ giơ micro lên mím môi cười!]

 

[Đã tái hợp rồi, xác nhận.]

 

[??? Hãy tập trung vào bản thân bộ phim đi, người ta không trả lời có thể là không muốn nhắc đến chuyện đó, dù sao thì hai người đó từng yêu nhau rất sâu đậm, bây giờ tôi xem đoạn video tai nạn đó mà vẫn thấy rất sốc. Không trả lời, có lẽ chỉ là không muốn biến đối phương thành chủ đề bàn tán hay trọng tâm câu chuyện.]

 

[Cũng đúng.]

 

[Vậy nói chuyện vui vẻ đi –]

 

[Phòng vé bộ phim đã l*n đ*nh rồi! Đứng đầu áp đảo!!]

 

[…]

 

Đoạn video roadshow lan truyền rộng rãi trên mạng, Thời Lận Xuyên cũng đã xem.

 

Trong video.

 

Tạ Cảnh Hòa trong bộ trang phục học sinh cấp ba xanh tươi, khi nghe khán giả gọi ra cái tên đã được khắc sâu trên người y, nhưng lại bị quần áo che khuất, người vừa rồi còn nói chuyện lưu loát bỗng nhiên nghẹn lời, nói lắp vài tiếng, vô thức đưa tay che miệng.

 

Kết hợp với trang phục của y,

 

Trông quả thật là một học sinh cấp ba non nớt và hướng nội.

 

Chỉ có Thời Lận Xuyên mới biết, khi người này về nhà lại không hề non nớt chút nào, từng lời nói cử chỉ đều táo bạo và thành thục.

 

Nghĩ đến đây, anh nâng mắt lên.

 

Đèn trong phòng thay đồ sáng trưng. Gương toàn thân phản chiếu bóng dáng Tạ Cảnh Hòa. Y mặc vest rất đẹp, chỉnh tề gọn gàng, toát lên vẻ nam tính quyến rũ, khác xa với hình tượng trong phim.

 

Thời Lận Xuyên cảm thấy nghề diễn viên thật sự rất kỳ diệu, đặc biệt là kiểu người “diễn gì ra nấy” như Tạ Cảnh Hòa!

 

… Đôi khi, còn khá k*ch th*ch.

 

Tối nay Tạ Cảnh Hòa phải tham dự lễ trao giải điện ảnh, để mặc vest lên người cho đẹp, y còn không thèm ăn tối.

 

Y đã thay vest và giày da từ sớm, lúc này đang chọn khuy măng sét, nhưng cứ mãi không quyết định được, nhất quyết phải để Thời Lận Xuyên giúp y tham khảo. Thử liên tục vài đôi, Thời Lận Xuyên đã quyết định thay y.

 

Tạ Cảnh Hòa trong bộ đồ chỉnh tề, chầm chậm xoay một vòng trước mặt người đàn ông, khuy măng sét sapphire lấp lánh dưới ánh đèn. Tóc y đã cắt ngắn giờ lại dài ra, được y chải gọn gàng, để lộ vầng trán mịn màng và đầy đặn.

 

“Ban tổ chức nói lễ trao giải sẽ phát sóng trực tiếp, em trông thế nào?”

 

Còn có thể thế nào nữa?

 

Bữa tối cũng không chịu ăn, eo đã bé tí thế kia.

 

Thời Lận Xuyên đánh giá trên dưới hai vòng, kéo dài giọng nói một tiếng:

 

“Trông mông to đấy.”

 

“…Nghiêm túc đi, Nhạc Ngôn đang đợi em dưới nhà.”

 

Mông to mà còn không cho người ta nói.

 

Thời Lận Xuyên “chậc” một tiếng không nặng không nhẹ, đánh giá lại hai vòng, nghiêm túc bình luận: “Trông hình như thiếu cái gì đó.”

 

Tạ Cảnh Hòa tin sái cổ, hỏi anh:

 

“Thiếu cái gì?”

 

Thời Lận Xuyên lê dép đi lại gần, nhìn chằm chằm y một lúc lâu, giọng điệu điềm tĩnh bảo y nhắm mắt lại, khiến Tạ Cảnh Hòa vô thức pha trò: “Gì vậy? Câu thoại này nghe cứ như anh sắp đeo nhẫn vào tay em vậy.”

 

Thời Lận Xuyên: “…”

 

Người đàn ông mặc đồ thường ngày, một tay đút túi.

 

Nghe lời này, bàn tay anh đang định rút ra đột nhiên khựng lại, khuôn mặt lạnh lùng điềm tĩnh kia cũng trở nên rất thối.

 

Tạ Cảnh Hòa mắt tròn xoe kinh ngạc: “…Đợi đã, phản ứng này của anh?”

 

Thời Lận Xuyên quay đầu bỏ đi.

 

“Lận Xuyên-“

 

Tạ Cảnh Hòa vội vàng lao tới, không màng hình tượng ôm chặt eo người đàn ông từ phía sau, “Đợi đã đợi đã đợi đã! Em nhắm mắt lại ngay bây giờ đây!”

 

Nhạc Ngôn đợi rất lâu, vừa lên cầu thang đã bắt gặp hai người đàn ông đang ôm chặt lấy nhau, cả hai đều thở hổn hển. Cô thấy anh Tạ ôm chặt cánh tay người đàn ông, không ngừng cầu xin.

 

Nhưng mắt lại tỏa sáng lấp lánh.

 

Tay người đàn ông đút túi, có lẽ đã nắm thành nắm đấm, trông có vẻ phồng lên.

 

Nhạc Ngôn: “…”

 

Không phải, lúc này là lúc nào rồi.

 

Còn ở đây mà yêu đương!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.