Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 157



Trời không chiều lòng người.

 

Cầu vượt bị tắc nghẽn thành một hàng dài, Thời Lận Xuyên quay mặt, hạ cửa kính xe xuống muốn hít thở không khí trong lành, nhưng lại ngửi thấy mùi ẩm ướt nồng nặc.

 

Thì ra trời đang mưa nhỏ.

 

Ngày mùa hè vốn dĩ thất thường, cơn mưa này cứ thế mà đến, tùy ý không có giới hạn, may mắn là mưa không lớn, chỉ là tốc độ lưu thông có lẽ sẽ chậm hơn một chút.

 

Cạch một tiếng.

 

Thời Lận Xuyên dứt khoát hạ hết cửa kính xe xuống, thò nửa bàn tay ra hứng những giọt mưa rơi xuống.

 

Bùi Duyệt chỉ thoáng thấy gáy người đàn ông, tưởng anh đang không vui, liền cười pha trò: “Nếu thời gian thực sự gấp, tôi sẽ liên hệ với ban tổ chức, bảo họ đổi thứ tự trao giải, dù sao thì cũng kịp thôi.”

 

Thời Lận Xuyên không giải thích, mặc cho mưa bụi táp vào mặt.

 

Dù sao cũng không chết được anh.

 

Một tay khác của anh vẫn cầm điện thoại.

 

Trong video.

 

Tạ Cảnh Hòa đã đi xong thảm đỏ, cầm bút ký tên, lúc xoay người chụp ảnh cùng những người khác còn cố ý nâng tay trái vuốt tóc, lại chỉnh lại cà vạt và tay áo, những hành động nhỏ kiểu cách liên tục, cứ như sợ không ai phát hiện.

 

Khu thảo luận và bình luận bay trên màn hình đã phát hiện ra manh mối, như kiểu ám hiệu vậy, gửi một đống dấu chấm hỏi và câu ngắn không đầu không đuôi, không ít người đã tải ảnh về, chia sẻ lên các nền tảng khác để thảo luận rầm rộ, có lẽ Thời Lận Xuyên còn chưa đến hiện trường thì tên anh đã lên hot search rồi.

 

Ống kính chuyển sang người khác.

 

Thời Lận Xuyên nghe tiếng từ micro, nhìn mưa ẩm ướt lạnh lẽo, cảm thấy mất mặt thay cho cái tên không biết xấu hổ vừa nãy, tóc mái và lông mi anh đều dính hơi ẩm, tai nóng bừng, cơ thể vẫn vững vàng ngồi trong xe…

 

Phải đi gặp tên đó mới được.

 

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, may mắn thay cuối cùng Thời Lận Xuyên vẫn kịp đến.

 

Lúc này, trên mạng đã dậy sóng, nhưng hiện trường vẫn còn yên bình.

 

Bùi Duyệt đã chào hỏi ban tổ chức từ trước, bảo họ để lại một chỗ ngồi ở hàng ghế đầu, còn đặc biệt không ghi tên trên lưng ghế, nhưng ai biết Thời Lận Xuyên lại đến muộn lâu như vậy chứ?

 

Thế là, hàng ghế đầu cứ thế trống một chỗ.

 

Ánh đèn chiếu sáng khắp sân khấu và khán phòng.

 

Thời Lận Xuyên lặng lẽ đi vào từ cửa sau, người hơi ẩm, hơi nước đọng trên hàng mi anh một lúc lâu không động đậy, còn lấp lánh hơn cả viên kim cương trên tay anh.

 

Anh không đi về phía trước, mà đứng ở khoảng trống rìa khán phòng, trước mặt là một loạt nhân viên công tác.

 

Thời Lận Xuyên cao ráo, cao hơn hẳn những người xung quanh, tầm nhìn hoàn toàn không bị cản trở, liếc mắt một cái đã nhìn thấy gáy của Tạ Cảnh Hòa – tròn hơn một chút, và đẹp hơn một chút so với người khác.

 

Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu, vừa hay công bố người đoạt giải “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất”, sau một khoảnh khắc gây tò mò, anh ta lớn tiếng đọc tên Tạ Cảnh Hòa trong ánh đèn rực rỡ, màn hình lớn bên cạnh lập tức chuyển cảnh, chiếu cận mặt người đó:

 

Ánh mắt thâm tình, vest đen, đẹp trai nghiêm túc đến lạ thường.

 

Những người đi cùng vỗ tay to nhất, người dẫn chương trình mời y lên sân khấu nhận giải, Tạ Cảnh Hòa mỉm cười đứng dậy, đi ngang ra ngoài, tay trái nhẹ nhàng đặt ở bụng, dường như đang vuốt phẳng nếp gấp của bộ vest, cử chỉ lịch sự và đúng mực.

 

Thời Lận Xuyên đứng ở nơi nửa sáng nửa tối, cũng nhẹ nhàng vỗ tay.

 

Chỉ thấy người đó bước đôi chân dài lên bục nhận giải, vest phẳng phiu, tay cầm micro, ngón áp út lấp lánh, được ống kính chiếu nguyên vẹn lên màn hình lớn tại chỗ và trong phòng livestream, lập tức thu hút sự chú ý của khán giả dưới sân khấu và trên mạng.

 

Không vì lý do nào khác.

 

Chương trình thực tế trước đó thực sự rất nổi tiếng.

 

Nhiều người ở hiện trường đều đã xem qua, chưa xem cũng đã nghe nói.

 

Đối với Tạ Cảnh Hòa, tối nay có thể nói là song hỉ lâm môn, sau khi người dẫn chương trình đưa cúp, y mặt mày rạng rỡ phát biểu một bài cảm nghĩ nhận giải, lần lượt cảm ơn một lượt mọi người, cuối cùng khi nói đến “cũng cảm ơn người tôi yêu và người yêu tôi”…

 

Phía dưới đột nhiên vang lên một tiếng hò hét:

 

“Ồ ồ!”

 

Nghe có vẻ như đang trêu chọc.

 

Tạ Cảnh Hòa ngẩn ra một giây, liếc thấy đạo diễn đoàn phim lộ biểu cảm kích động, không ngừng chỉ vào màn hình lớn bên cạnh, y không khỏi nhìn theo hướng ngón tay đối phương, chợt nhận ra không biết đạo diễn đã chuyển cảnh từ lúc nào.

 

Trên màn hình lớn.

 

Người đàn ông đứng ở nơi ánh sáng mờ ảo, các nhân viên trước mặt anh nhận ra điều gì đó, nhìn mình xuất hiện trên màn hình lớn, đồng loạt né sang bên cạnh, khiến xung quanh người đàn ông xuất hiện một khoảng không trống rỗng, trông có vẻ buồn cười một cách khó hiểu.

 

Giây tiếp theo.

 

Một luồng sáng chiếu tới.

 

Thời Lận Xuyên chỉ cảm thấy không khí loãng đi, cánh tay anh nặng như ngàn cân.

 

Anh từng hứa với Tạ Cảnh Hòa rằng sẽ không bao giờ lừa y nữa, nếu không sẽ chạy ra đường la lớn mười tiếng “Tạ Cảnh Hòa anh yêu em”, ngụ ý là: đối với anh, thừa nhận mình là một tên đàn ông tồi thì dễ, nhưng để anh công khai thổ lộ trái tim mình…

 

Có kề dao vào cổ anh cũng vô dụng.

 

Tuy nhiên, lúc này không có con dao nào kề vào cổ Thời Lận Xuyên.

 

Ánh sáng chiếu khắp người anh, người trên sân khấu từ xa nhìn lại, phong thái lịch thiệp ban nãy hoàn toàn biến mất, Thời Lận Xuyên nhìn y, như nhìn một con kiến đang vội vàng, ước gì cùng lúc vẫy mấy cái chân lao vào lòng mình.

 

Trong lòng còn ôm một chiếc cúp vàng nhỏ.

 

Đột nhiên, Thời Lận Xuyên nhìn thấy người đàn ông trên màn hình cười một tiếng, hai cánh tay từ từ giơ lên từ hai bên hông, giơ cao qua đầu, cổ tay gập lại, làm một hình trái tim xiêu xiêu vẹo vẹo một cách vụng về.

 

Đó là trái tim mà Tạ Cảnh Hòa đã nhiệt tình trao tặng, rồi bị anh cố tình phớt lờ.

 

Anh lúng túng nhặt nó lên, giấu đi rất lâu, cuối cùng quyết định trả lại cho đối phương.

 

Bị người khác nhìn thấy cũng không sao.

 

Công khai cũng không sao.

 

Thời Lận Xuyên quả thực yêu Tạ Cảnh Hòa, không có gì không thể thừa nhận.

 

Người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi làm xong động tác này, mặt nóng bừng, may mắn là những năm tháng này cũng không phải sống uổng, anh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, chỉ là tai đã đỏ bừng, ẩn hiện trong mái tóc đen.

 

Tạ Cảnh Hòa mặt dày hơn anh nhiều.

 

Người này một tay cầm cúp, một tay cầm micro làm lại hình trái tim, sau đó sải bước lao xuống sân khấu, nhào mạnh vào lòng Thời Lận Xuyên, khiến anh không khỏi lùi lại hai bước, hai trái tim cách lồng ngực đập mạnh.

 

May mắn là lễ trao giải tối nay đã gần kết thúc.

 

Giải thưởng cuối cùng đang nằm trong tay Tạ Cảnh Hòa.

 

Hai người cùng nhau rời đi cũng không trì hoãn gì.

 

Thời Lận Xuyên kéo cánh tay Tạ Cảnh Hòa lẻn ra khỏi cửa sau khá xa, cơn mưa phùn bên ngoài đã tạnh từ lâu, chỉ còn lại những vệt nước sẫm màu trên mặt đất, giày da dẫm lên, phản chiếu nửa phần hoa văn, người phía sau thở hổn hển chạy theo, một lúc lâu mới định thần lại, vội vàng nói: “…Micro, quên trả micro rồi!”

 

Thời Lận Xuyên dừng lại, nhìn y.

 

Im lặng vài giây.

 

Hai người đàn ông mặc vest cười điên cuồng, nhưng không ai muốn quay lại, chỉ nắm tay tiếp tục chạy, chạy về phía bầu trời đầy sao.

 

“Lận Xuyên, anh định đưa em đi đâu?”

 

Thời Lận Xuyên suy nghĩ rất lâu, nặn ra một câu:

 

“Về nhà đi.”

 

“Tối nay anh sẽ kể chuyện cổ tích cho em nghe.”

 

Đó là một câu chuyện rất dài, rất dài.

 

Cần kể cả đời.

 

Mà bây giờ anh muốn đưa Tạ Cảnh Hòa về lâu đài của anh.

 

Bướm tạo ra bão tố, sau cơn bão tố –

 

Vạn vật bắt đầu sinh sôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.