Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 168



Hiện tại tình hình có chút khó xử,

 

Cách đống lửa, hai người ngồi đối mặt, không ai nói lời nào.

 

Đống củi nổ lên một đốm lửa, bay ra một vệt vàng đỏ, làm cháy một lỗ nhỏ không đáng chú ý ở vạt áo của người đàn ông. Y không để lộ dấu vết mà sờ sờ vạt áo, vẫn còn hơi ẩm, mái tóc dài này càng vướng víu, không phải một chốc một lát là khô được.

 

Tấm thảm da gấu lớn đến kinh ngạc kia đã được thiếu niên cất đi.

 

Mặc dù người đàn ông đã mất đi ký ức trong quá khứ, nhưng lại không cảm thấy kinh ngạc vì thiếu niên tiện tay làm cho đồ vật xuất hiện và biến mất, bản năng cho rằng đây là một chuyện rất bình thường, không cần phải ngạc nhiên.

 

A Hồi.

 

Y thầm niệm hai chữ này trong lòng.

 

Trong khoảnh khắc, cảm giác quen thuộc dâng lên như thủy triều.

 

Sau đó, người đàn ông lại nhớ đến thanh kiếm gãy mà mình nắm chặt trong tay khi tỉnh lại, và những vết chai mỏng trên lòng bàn tay dường như là do luyện kiếm mà ra, lại càng tin vào lời nói của thiếu niên hơn.

 

Người đời đã nghe về tu tiên từ lâu, ai cũng muốn tu tiên.

 

Có lẽ y chính là một kiếm tu đã bước lên tiên đồ, còn thiếu niên thì tu y đạo, cỏ khô tiện tay lấy ra cũng có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái.

 

Ngay cả củi khô cũng tỏa ra mùi hương khiến tinh thần thư thái.

 

Dây thần kinh căng thẳng của người đàn ông được mùi hương thanh khiết này xoa dịu.

 

Thế là, y lại bắt đầu nghĩ.

 

Theo lời thiếu niên nói, con đường kết duyên của hai người dường như là mình bám lấy hắn, tham lam linh dược và y thuật của hắn, sau đó lại không chịu trả thù lao, mà nhất quyết thực hiện một câu nói đùa thế tục “lấy thân báo đáp ơn cứu mạng”, thực chất là để che đậy hành vi quỵt nợ.

 

Thiếu niên nói rằng hắn là bất đắc dĩ, mới miễn cưỡng đồng ý.

 

… Y là người vô liêm sỉ như vậy ư?

 

Người đàn ông có chút không chắc chắn mà nghĩ, chợt cảm thấy ánh mắt đang đặt trên người mình càng lúc càng nóng bỏng. Y không nhịn được hé mí mắt ra, ánh mắt lướt qua đống lửa đang cháy hừng hực, nhìn về phía thiếu niên đang ngồi khoanh chân.

 

Chỉ thấy thiếu niên chống hai khuỷu tay lên đầu gối, nắm tay lại thành quyền, đặt hai bên mặt.

 

Mặt hắn nhỏ, càng làm nổi bật đôi mắt hạnh đen láy to bất thường, khi nhìn chằm chằm vào một người nào đó, trông có vẻ hơi đáng sợ.

 

Đặc biệt là ánh lửa chiếu từ dưới lên, tô vẽ lên khuôn mặt thiếu niên những cái bóng kỳ quái.

 

Trông càng rùng rợn hơn.

 

Cứ như muốn ăn tươi nuốt sống y vậy.

 

Người đàn ông đã tỉnh được vài giờ, giác quan của y vô cùng nhạy bén, thường xuyên cảm nhận được thiếu niên cố ý hay vô ý đề phòng mình, ánh mắt như có thực chất lướt qua y từ đầu đến chân vài lượt, không hiểu sao khiến người ta cảm thấy lúng túng và như có gai đâm sau lưng.

 

Hai người họ thật sự là đạo lữ ư?

 

Phải biết rằng, người tu tiên tu đạo cũng tu tâm, tuy không đến mức ai cũng như tu vô tình đạo không gần tình yêu, nhưng cũng không dễ dàng kết thành đạo lữ. Chỉ cần đã thề, thiên đạo cũng phải thừa nhận mối ràng buộc giữa hai người.

 

Nói cách khác: Chuyện đạo lữ, không phải chuyện đùa.

 

Người đàn ông cảm thấy, mình không phải là một tu sĩ l* m*ng như vậy…

 

Nhỉ?

 

Trong lúc mơ hồ, y bất ngờ nhớ lại một chuyện.

 

Khi ý thức mơ hồ, y lờ mờ cảm nhận được có người đổ thứ gì đó vào miệng mình. Khi mở mắt tỉnh lại, bên cạnh chỉ có một mình thiếu niên.

 

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là đối phương đã dùng linh dược để cứu y.

 

Sau đó y nói lạnh, thiếu niên liền bế y vào hang núi đốt lửa sưởi ấm, lại thấy y yếu đến mức không thể đứng dậy, liền hào phóng đút cho y một viên linh dược, hiệu quả tức thì. Mặc dù không biết đã dùng nguyên liệu quý giá gì, nhưng giá thành chắc chắn không thấp, người bình thường không thể có được.

 

Mặc dù vẻ mặt thiếu niên bạo ngược, giọng điệu oán giận, nhưng đối với y lại là sự nghĩa hiệp chân chính.

 

Dựa trên tình hình hiện tại, và vài lời nói nhỏ nhặt mà đối phương đã tiết lộ trước đó, người đàn ông lặng lẽ tái hiện lại cảnh tượng trước khi mất trí nhớ trong lòng –

 

Y tên là A Hồi.

 

Chắc không phải họ Đồ.

 

Là một kiếm tu.

 

Sau khi bị trọng thương, y đã bám lấy thiếu niên trước mắt này. Sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, dường như giữa hai người đã xảy ra một trận chiến khá lớn, y không chỉ ra tay với thiếu niên, mà còn rút kiếm ra?

 

Sau đó, y bị trọng thương, rơi xuống thung lũng sông.

 

Là thiếu niên phản kích ư?

 

Trong lúc suy tư, A Hồi hé mí mắt, ánh mắt không để lộ dấu vết mà đánh giá thiếu niên một vòng. Không ngờ đối phương phát hiện ra, lập tức chống cằm, hung dữ trách:

 

“Nhìn cái gì mà nhìn?!”

 

“Ta cong lưng lại mới trông lùn đi chút!”

 

A Hồi im lặng thu hồi ánh mắt.

 

Trông không giống lắm.

 

Y nhìn chằm chằm vào đống lửa đang cháy lách tách, có chút không hiểu.

 

Thiếu niên có giọng điệu tệ hại trước mắt này lại là người đã cứu mình, và còn vô cùng hào phóng cho y uống linh dược chữa thương không chỉ một lần?

 

Đến đây, cuối cùng A Hồi cũng hiểu được cảm giác tội lỗi cứ quẩn quanh trong lòng mỗi khi y nhìn thiếu niên là từ đâu đến.

 

… Hóa ra y lại là một kẻ phụ tình.

 

Chẳng trách thiếu niên luôn tỏ vẻ khó chịu với y.

 

Mặc dù vậy, đối phương lại luôn nhìn về phía y, ánh mắt nóng bỏng như hai cây kim nung đỏ, đâm một cách dữ dội vào da thịt y, cảm giác đau đớn rõ ràng, khiến người ta không thể bỏ qua.

 

Ánh mắt đó…

 

Cứ như thể đối phương đã rễ tình đâm sâu với y, nhưng vì sự bướng bỉnh của tuổi trẻ mà cố ý nói ngược lại.

 

A Hồi suy nghĩ một lượt, có chút ngượng ngùng mà giơ tay vuốt vuốt vài sợi tóc rủ xuống bên mặt, không nhịn được khẽ hỏi: “Tiểu Tu, ngươi có thuốc chữa vết bầm không?”

 

Vừa dứt lời.

 

Đồ Thiên Bá khó khăn dời ánh mắt từ ngực và bụng người đàn ông đi, đặc biệt là bên hông y có một vết sẹo cũ dài bằng lòng bàn tay, theo nhịp thở của người đàn ông, vết sẹo đó nhấp nhô theo cơ bắp, trông vô cùng có khí khái nam tử.

 

Đường nét cơ bắp sau lưng càng gầy gò và mượt mà, khiến người ta phải thèm thuồng.

 

Đồ Thiên Bá không nhìn thấy vết thương ngoài da nào trên thân trên của tên Tiên Quân chó má, nghĩ chắc chắn vết thương phải ở những chỗ bị quần áo che đi. Hắn không nhịn được hừ lạnh một tiếng, giọng điệu mỉa mai:

 

“Làm sao?”

 

“Chẳng lẽ cái mông to của ngươi bị đá trong thung lũng sông đụng bầm rồi?”

 

Đồ Thiên Bá chợt nghĩ: Như vậy không phải vừa hay à?

 

Tên Tiên Quân chó má kia muốn bôi thuốc chắc chắn phải c** q**n áo trên người ra. Đến lúc đó, với tư cách là người cho thuốc, chẳng phải hắn có thể đứng một bên quan sát ư?

 

Đồ Thiên Bá thầm tán thưởng sự thông minh của mình.

 

Thế là hắn đưa tay vào trong tay áo, không cần tìm kỹ, rất nhanh đã lấy ra một chiếc hộp tròn nhỏ có chạm hoa văn, rồi rất tùy tiện mà ném qua phía đối diện.

 

“Bộp!”

 

A Hồi khéo léo đón lấy chiếc hộp.

 

Y bỏ qua một từ ngữ nào đó của thiếu niên, cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay mình thì thấy một chiếc hộp thuốc nhỏ nằm trong đó. Hộp có màu đỏ tươi, gia công không tinh xảo, chính là loại hộp son phấn được bày bán trên đường phố thế tục, hoa văn hoa sen trên nắp đã mờ, thân hộp còn có vài vết trầy.

 

Trông có vẻ đã được dùng rất lâu.

 

Đồ Thiên Bá tiếp tục dùng hai tay chống mặt, đôi mắt hạnh mở to, đang chờ đợi tên Tiên Quân chó má kia cởi hết quần áo trên người ra, nhưng lại thấy người đàn ông trước tiên nhẹ nhàng đặt chiếc hộp xuống chân, rồi dùng hai tay nhấc chiếc áo phủ trên đầu gối lên mặc vào người, che kín hết những cảnh đẹp.

 

Đồ Thiên Bá: “?”

 

Không phải, sao lại mặc vào?!

 

Giây tiếp theo.

 

Người đàn ông cầm chiếc hộp thuốc nhỏ đứng dậy, đi vòng qua đống lửa vài bước đến bên cạnh hắn.

 

Đồ Thiên Bá vô thức nghiêng đầu ngước lên nhìn, trong lòng rất không vui, vẻ mặt cũng giận dữ. Nhưng ngay khi hắn định mở miệng mắng người, tên Tiên Quân chó má kia đột nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, sau đó vặn vài cái đã mở nắp hộp thuốc ra.

 

Một mùi hương thuốc hơi đắng tỏa ra từ trong hộp.

 

A Hồi đưa ngón trỏ ra định chấm thuốc mỡ, nhưng lại phát hiện chất mỡ màu xanh nhạt trong hộp đã bị dùng hết hơn nửa, gần như chỉ còn lại một lớp mỏng dưới đáy. Động tác của y khựng lại, rất nhanh lại trở lại bình thường.

 

Thuốc mỡ nhẵn mịn, có chút mát lạnh.

 

Y dùng ngón trỏ chấm một chút, động tác chậm rãi đưa đến bên má hơi đỏ của thiếu niên. Trong lòng cảm thấy có lỗi, đành khẽ thì thầm: “Xin lỗi, vừa nãy ta kiểm tra lại đồ vật trên người, phát hiện mình không có gì cả, bây giờ đành phải mượn hoa hiến Phật thôi.”

 

Vẫn là mượn hoa của thiếu niên, hiến Phật của thiếu niên.

 

Đồ Thiên Bá ngây ngẩn cả người.

 

Ngón tay của kiếm tu không hề mềm mại, cọ xát từng chút từng chút lên mặt hắn, có chút đau rát.

 

Đồ Thiên Bá không hiểu, rõ ràng xưa nay mình không thích người khác lại gần, tại sao lúc này lại không tránh tay của tên Tiên Quân chó má kia, thậm chí da mặt còn bắt đầu nóng lên. Một cảm giác tê dại kỳ lạ dâng lên dưới ngón tay của đối phương, chạy thẳng lên não.

 

Hệt như điện xẹt.

 

Lại như pháo hoa.

 

Hai người nhìn nhau, vẫn không nói lời nào. Một người vẻ mặt ngây ra, người kia thì bôi thuốc lên mặt hắn. A Hồi cúi mắt, tinh ý phát hiện vành tai của thiếu niên hơi đỏ, da mặt dưới ngón tay cũng tiếp tục nóng lên. Suy đoán trong lòng chợt trở thành sự thật.

 

…Thiếu niên chung tình với y.

 

A Hồi nhìn khuôn mặt còn non nớt của thiếu niên, cảm giác áy náy trong lòng càng sâu, không nhịn được thầm thở dài một hơi. Ngón trỏ bôi thuốc vẫn còn sót lại chút ấm áp, y uốn cong khớp ngón tay, dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng cọ vào sống mũi thiếu niên, rồi nói:

 

“Cảm thấy tốt hơn chưa?”

 

Đồ Thiên Bá mặt đỏ bừng há miệng, nửa ngày không nói được lời nào,

 

…Cứu mạng.

 

Hình như hắn cong rồi?

 

Tuyệt vời!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.