Cuốn Sách Ma Thuật Bị Cấm Của Dorothy

Chương 54: Biện pháp đối phó



Trong căn phòng tế mờ tối, hai thành viên chủ chốt của Tiệc Thánh Đỏ — Buck và Clifford — đứng lặng trước chiếc bàn được chiếu sáng bằng ánh nến leo lét. Buck đang tập trung toàn bộ tâm trí vào nghi thức bói quẻ.

Trên bàn là pháp trận của “Đèn” và “Khải huyền”, được vẽ tỉ mỉ, giữa là bản đồ thành phố Igwynt.
Phía trên, một con lắc pha lê trắng đung đưa nhè nhẹ trên sợi xích bạc.

“Ta muốn biết vị trí hiện tại của kẻ đã giết Burton Veil ngày hôm nay,” Buck trịnh trọng tuyên bố, tay giữ đầu sợi xích, mắt dõi theo từng dao động của con lắc.
Clifford đứng bên cạnh, cũng dồn sự chú ý vào từng chuyển động tinh tế của viên pha lê.

“Vậy đây là bói lắc… phương pháp thực dụng nhất để xác định vị trí. Con lắc sẽ bị một sức mạnh vô hình dẫn dắt, chỉ đến nơi mà mục tiêu đang ở,” Clifford lẩm bẩm.
Là một Siêu phàm từng nghiên cứu huyền thuật, ông hiểu rõ lý thuyết nhưng đây là lần đầu tiên được chứng kiến nghi thức thật sự.

Bởi “Khải huyền” quá hiếm, nghi thức bói thế này gần như chẳng mấy ai từng thấy.
Cả Buck lẫn Clifford đều lần đầu thực hiện nghi thức thần bí này, nên ánh mắt họ không rời con lắc, chờ giây phút nó ngừng lại để chỉ ra vị trí mục tiêu.

Một giây, hai giây, ba giây… thời gian trôi chậm nặng nề.
Nhưng con lắc pha lê vẫn không hề chỉ về hướng nào.
Khi biên độ dao động dần nhỏ lại, bầu không khí càng trở nên căng thẳng.

Cuối cùng, con lắc hoàn toàn đứng yên, thả thẳng xuống bản đồ.

“Nó… dừng rồi sao? Vậy đây là vị trí của chúng à?” Clifford hỏi, đầy nghi hoặc.
Con lắc trông chẳng khác gì một vật bị trọng lực giữ yên, hoàn toàn không có dấu hiệu nào của thế lực thần bí.

“Về nguyên lý, vị trí con lắc dừng lại chính là nơi bọn họ đang ở,” Buck cau mày đáp.
Clifford vẫn bán tín bán nghi:
“Vậy tức là… bọn chúng ở dòng sông Ironclay?”

“Có thể. Chúng có thể dùng thuyền làm căn cứ. Thuyền thì dễ di chuyển — chiến lược khá thông minh,” Buck trầm giọng nói.
Clifford nhìn lại bản đồ rồi lắc đầu:
“Khoan, Buck. Khu đó là bãi bùn, không có nước. Thuyền không thể neo đậu ở đó được.”

“Có lẽ chúng xây gì đó trên bãi bùn… hoặc có thứ gì ẩn bên dưới.
Dù sao, nếu con lắc chỉ ở đó, ta vẫn phải kiểm tra.”
Dù chính hắn cũng thấy nghi ngờ, Buck không thể loại trừ khả năng kết quả “ngẫu nhiên” này lại đúng thật.

Dẫu mơ hồ, đây là nghi thức tiêu hao ma thuật “Khải huyền” quý giá — nên họ buộc phải tin vào kết quả.

“Clifford, tập hợp người. Chúng ta đi kiểm tra ngay,” Buck ra lệnh, đặt con lắc xuống bàn rồi rảo bước ra khỏi phòng tế.
“Rõ. Tôi sẽ kiểm tra kỹ nơi đó,” Clifford đáp, vội vàng đi theo.

Vài giờ sau.

Cửa phòng tế bật mở dữ dội.
Buck trở lại, mặt mày u ám, quần dính đầy bùn đất.
Theo sau là Clifford — trông thê thảm hơn, toàn thân lấm lem bùn, giận dữ bước vào.

Rõ ràng, họ quay về tay trắng.

“Con lắc… khỉ thật! Chẳng bói ra được gì, chỉ khiến ta ngã sấp mặt trong đống bùn!”
Clifford gầm lên, giật con lắc pha lê trên bàn ném mạnh sang bên.
Nó đập trúng chai bột vôi gần đó, khiến chai rơi đổ, bụi trắng tung mù mịt.
Clifford ho sặc sụa, còn Buck chỉ lặng lẽ lau bụi khỏi mặt, giọng lạnh tanh:

“Chúng ta đã đánh giá thấp đối phương. Ta không ngờ bọn chúng lại có cách chống bói quẻ.”

“Khụ… khụ… Gì cơ, Buck? Chống bói quẻ à?” Clifford ngạc nhiên.
Buck gật đầu, ánh mắt nghiêm trọng:
“Giáo phụ từng nói: nơi nào có bói quẻ, nơi đó có phản bói quẻ.
Chỉ cần có đủ ma thuật và nghi thức tương ứng, bói quẻ hoàn toàn có thể bị hóa giải.
Và hiển nhiên, những nghi thức như vậy phải dùng đến ‘Khải huyền’ cực kỳ hiếm.”

“Hừ… ta đã xem thường bọn chúng. Chúng có cả ‘Khải huyền’ trong tay… chứng tỏ nội lực của chúng sâu hơn ta tưởng,” Buck nói, hai tay chắp sau lưng, ánh nhìn tối sầm.
Clifford vẫn còn bực bội:
“Giờ thì sao? Không tìm ra chỗ ở của chúng thì làm sao trả đũa được?”

Buck hít sâu, dằn lại cơn giận rồi đáp chậm rãi:
“Ta sẽ nói chuyện với Bill. Nếu vẫn không xong, ta sẽ vào mộng để gặp Giáo phụ.”

Đêm cùng lúc ấy, trong căn hộ nhỏ trên phố Nam Sunflower.

“Truy xuất thông tin đã bị chặn lại…”

Dorothy nằm tựa trên ghế, thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận lượng ma thuật tiêu hao dần ổn định.
Cảm giác suýt bị định vị bằng cách thần bí nào đó khiến cô vẫn thấy rờn rợn.

“Cuối cùng cũng xong… Suýt nữa thì bị lần ra bằng bói quẻ.
Đúng là sống trong cái thế giới quái dị này, phải cảnh giác hơn nữa.”

Nghĩ vậy, Dorothy khẽ cười mệt, nhưng đồng thời trong lòng cũng dấy lên tò mò.

“Thì ra thế giới này thực sự có cách truy tìm thông tin từ xa…
Dựa theo lời hệ thống, bói quẻ cần dùng ma thuật ‘Đèn’ và ‘Khải huyền’.
Mà ta vốn đã là Siêu phàm hệ ‘Khải huyền’ rồi…
Nếu kiếm thêm ‘Đèn’, liệu ta cũng có thể tự bói quẻ, thu thập tin tức nhanh hơn không?”

“Và… đặc tính của các loại ma thuật này cũng thú vị thật.
‘Đèn’ mang ý nghĩa soi sáng, ‘Khải huyền’ là thông tin;
còn ‘Bóng’ lại che mờ ánh sáng của Đèn, giống như đối cực.
Còn ‘Tĩnh’… thì có thể xóa bỏ thông tin. Nhưng nếu thông tin bị xóa… liệu điều đó nghĩa là gì?”

Những suy nghĩ ấy dần xoáy sâu trong đầu cô.
Dorothy nhận ra mình vẫn hiểu quá ít về thế giới và các hệ ma thuật này.

“Có lẽ ta nên tìm Aldrich hỏi thêm…
Mặc dù…” — cô cau mày, lôi ví tiền vừa được bù đắp ra xem —
“…không biết học phí lần này có đủ không nữa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.