Khu thượng thành Igwynt, nhà thờ Radiance.
Buổi sáng, ánh nắng xuyên qua những khung kính màu khổng lồ, chiếu vào đại điện rộng rãi. Vania trong bộ tu phục quỳ trước tế đàn, vẻ mặt thành kính khi đọc lời cầu nguyện buổi sáng.
“Ôi Chúa… Con cảm tạ Người vì đã ban luồng quang huy mới cho hôm nay, cho phép chúng con lại một lần nữa chìm trong ân sủng của Người. Con đứng trước Người để dâng lời biết ơn và ca tụng. Nguyện sự vĩ đại của Người trường tồn. Nguyện tri thức của Người không bao giờ mai một. Con sẽ mãi ghi nhớ mọi mặc khải của Người. Cảm tạ Người đã che chở tâm trí con khỏi sự ô uế của tà tri tà trí. Người… tch…”
Giữa lúc cầu nguyện, Vania đột nhiên nhận ra điều gì đó không ổn. Cô lập tức tự tát một cái rồi ngừng đọc.
“Không, không được… Có gì đó sai. Bài cầu nguyện buổi sáng đâu phải như vậy. Lúc đầu còn bình thường, sao cuối cùng lại lệch sang hướng khác? Trong lời cầu nguyện buổi sáng làm gì có đoạn ca ngợi tri thức… Mà mình vừa nói linh tinh cái gì thế này?!”
Sự bối rối và khó chịu dâng lên trong lòng. Chuyện này đã quấy rầy cô suốt mấy ngày. Mỗi khi cầu nguyện, lời cô lại tự dưng chệch sang hướng kỳ lạ, nhất là khi cô thật sự tập trung và thành kính.
Nói ngắn gọn, nếu chỉ đọc hời hợt thì không sao. Nhưng hễ cô cầu nguyện hết lòng như trước, lời cầu lại càng lệch đi. Hai ngày nay điều đó khiến cô suýt chút nữa lỡ lời trước mặt các nữ tu khác.
“Haizz… Mình nên luyện nhiều hơn để sửa lại thôi.”
Vania thầm thở dài, quyết tâm tiếp tục luyện tập. Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói vang lên bên cạnh.
“Ôi chà, sơ Vania vẫn còn ở đây làm lễ cầu nguyện buổi sáng ư?”
Vania quay lại, nhìn thấy một linh mục vóc dáng tròn trịa đang đi tới. Cô nhận ra ông ta — Conde, một trong những người phụ trách nhà thờ tại đây, nổi tiếng nhờ tính hay tâng bốc và khoe khoang.
“Haha… Giờ cầu nguyện đã qua hơn một tiếng rồi, vậy mà sơ Vania vẫn kiên trì hành lễ. Lòng mộ đạo thật đáng kính. Quả không hổ danh là nữ tu đến từ Tivian, đúng là tấm gương cho mọi người!”
Vania lập tức thấy gượng gạo.
“À, hahaha… Ngài đùa rồi, ngài Conde. Tôi chỉ cầu nguyện hơi lâu một chút thôi. Không có gì đáng nói…”
Cô mỉm cười lịch sự, nhưng trong lòng thầm than là mình chỉ đang luyện tập để sửa lỗi.
“Haha, thật khiêm nhường… Một phẩm chất đáng quý của sơ.”
Cả hai nói chuyện đôi câu. Sau đó Conde hỏi tiến độ thu hồi thánh vật cho Giám mục Dietrich. Vania đáp rằng phần lớn đã hoàn thành, và họ sẽ trở về Tivian trong vòng một tuần.
Nghe cô sắp rời đi, Conde liền hỏi về ấn tượng của cô đối với Igwynt, ngụ ý dò xem cô có định báo cáo điều gì bất lợi về nhà thờ nơi đây hay không. Vania khéo léo tránh né, chỉ nói những lời khen xã giao rằng cô rất có thiện cảm với nơi này.
Hài lòng với câu trả lời, Conde mỉm cười chào tạm biệt rồi rời đi. Vania thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại quỳ xuống trước tế đàn để tiếp tục luyện tập.
Lần này, cô lấy thánh thư bên hông ra, định đọc trực tiếp để củng cố lại đức tin.
Nhưng khi lật sang một trang, ánh mắt cô bất ngờ dừng lại. Trên mặt giấy xuất hiện một dòng chữ mới.
“ Sơ ở đây chứ?”
…
Vài ngày sau, vùng ngoại ô phía tây Igwynt, Trường Thánh Amanda.
Đêm đã xuống. Vầng trăng khuyết treo trên bầu trời. Dù bóng tối bao phủ, Trường Thánh Amanda vẫn rực sáng, không khí vô cùng nhộn nhịp. Các học sinh nội trú đang trong giờ học tối, tiếng đọc bài đồng thanh vang vọng khắp cả khu, lan xa trong đêm như mọi khi.
Cách đó không xa, trên con đường núi nhỏ uốn quanh gò thấp, một cỗ xe ngựa đang đỗ. Bên trong có hai người — Goffrey và Oswan.
Qua cửa sổ xe, họ lặng lẽ quan sát ngôi trường sáng trưng phía xa, lắng nghe âm thanh vọng lại. Oswan khẽ hừ lạnh.
“Tới giờ này mà vẫn còn lên lớp? Hmph… Lão già đó đúng là chẳng biết gì cả.”
“Ừ. Có vẻ như ông ta vẫn chưa nhận ra chuyện gì. Nhưng để chắc ăn… có nên phái một linh thể vào xem lần cuối không?” Goffrey hỏi, định thăm dò lại.
Nhưng Oswan lập tức bác bỏ.
“Không cần. Chúng ta đã tự đi kiểm tra rồi. Bên trong có kết giới chống linh thể. Nếu phái linh thể vào, sẽ bị phát hiện ngay. Không nên đánh động.”
“Lão ta rất gian xảo. Đã là kẻ thù của ngài Deer Skull thì chắc chắn ông ta đã đề phòng linh thể.”
Goffrey gật đầu. Vài ngày qua, họ đã điều tra khắp khu vực trường. Bọn họ tìm được nhiều dấu vết hoạt động của Siêu phàm hệ Đá.
Sau khi dò xét đủ thứ, cuối cùng họ đã xác định được mục tiêu. Kẻ thù truyền kiếp của chủ nhân bọn họ, Deer Skull, đang ẩn náu trong ngôi trường này.
Giờ việc điều tra đã xong, con mồi đã lộ diện, đã đến lúc giăng lưới.
Thời gian trôi chậm. Hai người liên tục nhìn về phía ngôi trường rồi lại xem đồng hồ bỏ túi. Cuối cùng, thời điểm đã đến.
“Tới lúc rồi. Bắt đầu thôi.”
“Đúng. Thời khắc thích hợp nhất để làm nghi lễ đã đến. Hãy triệu hoán ngài Deer Skull”
Trao đổi ngắn gọn, cả hai bước xuống xe, đi ra phía sau. Mở khoang chứa đồ ra, bên trong có hai chiếc vali lớn và một cỗ quan tài dài, nặng.
Trước tiên họ lấy hai chiếc vali xuống. Sau đó cả hai cùng kéo quan tài ra, đặt xuống đất. Rồi họ mang ra một chiếc bình gốm lớn. Khi mở nắp, bên trong là tro cốt trắng mịn như bột.
Oswan bắt đầu đổ tro xuống đất, vẽ từng ký hiệu phức tạp. Cuối cùng, anh ta hoàn thành một pháp trận hình tròn. Ở trung tâm là một vòng tròn cắt bởi hình tam giác chỉa thẳng lên — biểu tượng của Đá, ma thuật của nghi lễ. Bên dưới là một biểu tượng nhỏ hơn hình con mắt khép lại — đại diện cho Tĩnh lặng
Đá làm chủ đạo, Tĩnh lặng làm phụ — đó chính là đặc trưng của nghi lễ này và thuật của Nghệ nhân Cốt, một nhánh thuộc hệ Đá.
Khi pháp trận hoàn tất, hai người mở quan tài. Bên trong là một bộ xương người còn nguyên vẹn.
Nhìn bộ xương nhợt nhạt, cả hai đồng loạt đưa tay lên. Bộ xương rời khỏi quan tài, lơ lửng rồi hạ xuống chính giữa pháp trận.
Sau đó Oswan lấy một hộp gỗ tinh xảo từ trong áo. Bên trong là một đoạn xương cánh tay người, đen tuyền, khắc chi chít phù văn.
Với vẻ cung kính, Oswan quỳ xuống trước pháp trận. Goffrey cũng quỳ theo, tháo xương cánh tay phải của bộ xương và thay bằng đoạn xương đen khắc phù văn đó. Rồi cả hai cúi đầu, bắt đầu tụng niệm.
Trong tiếng chú ngữ ngân vang, đoạn xương đen phát ra thứ ánh sáng kỳ dị. Ánh sáng lan ra, bao trùm toàn bộ bộ xương. Những âm thanh răng rắc vang lên khi các đốt xương chuyển động. Dần dần, bộ xương ngồi dậy.
Dưới tiếng tụng niệm, bộ xương người từ từ đứng hẳn lên. Tro bụi của pháp trận bay lên, xoáy quanh bộ xương rồi bám chặt vào nó.
Từng chút một, tro bụi ngưng tụ — thành da, rồi cơ bắp, rồi ngón tay, rồi mũi, rồi tai, rồi miệng… thành một người.
Cuối cùng, tro đã hợp thành hình dạng hoàn chỉnh — một cơ thể trắng xám, khuôn mặt sắc bén như tượng đá, đôi mắt đen kịt không đồng tử, mang theo khí tức rợn người.
“Ngài Deer Skull…”