Cuốn Sách Ma Thuật Bị Cấm Của Dorothy

Chương 153: Trận chiến bắt đầu



“Ngài Deer Skull.”

Đứng trên một gò đất nhỏ ở vùng ngoại ô phía tây của Igwynt, đối diện với “người đàn ông” đang dần hình thành trong pháp trận, Oswan và Goffrey cúi người thi lễ và lên tiếng.

Bóng người xám trắng ấy không đáp lại ngay. Hắn chuyển động tay chân theo từng nhịp cứng đờ, như thể vừa học cách điều khiển cơ thể. Những động tác ban đầu vụng về, dần trở nên trơn tru, cuối cùng giống hệt một con người bình thường.

Sau đó, hắn quay ánh mắt – không có tròng trắng lẫn con ngươi – về phía ngôi trường sáng đèn ở xa và chậm rãi lên tiếng.

“Các ngươi… tìm thấy hắn rồi?”

Kẻ được gọi là Deer Skull cất giọng khàn khô, như thể cơ quan phát âm của hắn vốn không dành cho con người. Âm thanh chát và rin rít, giống như tiếng giấy ráp cào vào nhau.

“Vâng. Sau nhiều ngày điều tra, chúng tôi đã xác định kẻ thù lớn nhất của ngài hiện đang ở trong trường. Hắn… có lẽ đang cải trang thành hiệu trưởng và hiện giờ vẫn ở đó!”

Đối diện Deer Skull, Oswan quả quyết tuyên bố. Deer Skull nhìn về phía trường thêm hai lần rồi mở miệng.

Ngay lập tức, hơn chục linh thể vô hình đang khóc gào lao vụt ra khỏi miệng hắn. Chúng xoáy vòng dữ dội trên không trong chốc lát rồi quay trở lại, bao quanh Deer Skull và hai người bên cạnh. Đám linh thể nâng họ lên khỏi mặt đất và đưa họ bay về phía trường. Trước khi bị kéo vào không trung, Oswan và Goffrey vẫn không quên mang theo cặp tài liệu của mình.

Bay xuyên đêm, cả ba cuối cùng đã tới phía trên ngôi trường. Nhưng ngay khi định dừng lại để quan sát, điều gì đó bất ngờ tác động lên các linh thể đang mang họ. Đám linh thể gào lên đau đớn và tán loạn. Trong khoảnh khắc, cả ba mất kiểm soát và rơi xuống.

Bị bất ngờ, Oswan và Goffrey hoảng loạn. Chỉ có Deer Skull vẫn bình thản, hắn khẽ vung tay, cưỡng ép khống chế linh thể trở lại. Đám linh thể ổn định rồi nhẹ nhàng đưa cả ba đáp xuống khu vực trống trải giữa sân trường.

Khi đã đứng vững, Goffrey và Oswan quan sát xung quanh. Họ thấy mình đang ở giữa những hành lang và toà nhà sáng đèn rực rỡ, các bức tượng đá tinh xảo được đặt khắp nơi, khiến khuôn viên về đêm mang một vẻ nghệ thuật đặc sắc. Thế nhưng, ngay giữa khung cảnh nghệ thuật ấy lại phảng phất một sự âm u khó tả.

Cả hai sững người khi nhận ra âm thanh quanh mình – giọng nói trò chuyện trong hành lang, tiếng giảng bài từ lớp học, tiếng trẻ con chạy nhảy ngoài sân… Mọi âm thanh quen thuộc của trường học đều có mặt, nhưng tuyệt nhiên không thấy một ai.

Hành lang, phòng học, sân rộng… Dù tiếng động vang vọng khắp nơi, nhưng nơi đây hoàn toàn trống vắng. Sự đối lập giữa âm thanh nhộn nhịp và khuôn viên không người khiến cảnh tượng trở nên dị thường.

Choáng váng trước cảnh tượng ấy, Goffrey và Oswan bối rối. Họ vốn nghĩ rằng có tiếng người và ánh sáng thì trường vẫn hoạt động bình thường. Nhưng vì sao lại thành ra thế này? Hiện tượng kỳ quái ấy khiến sống lưng họ lạnh buốt.

“Tại… tại sao không có học sinh? Lẽ ra họ đang học chứ? Sao chỉ có tiếng mà không có người?” Oswan run giọng.

Ngay lúc đó, một giọng nói hơi già nua vang lên.

“Ta cho bọn trẻ nghỉ đêm nay – đặc biệt để chào đón các vị khách. Đó là phép lịch sự của một người bạn cũ.”

Giật mình, Goffrey và Oswan quay về phía phát ra giọng nói. Từ hành lang, một bóng người tóc muối tiêu đội mũ và tay áo của nhân viên tạp vụ, mặc bộ đồ lao động dính bụi, bước ra. Khuôn mặt ông ta hiền hòa, mắt hơi nheo lại, trên tay cầm một chiếc hộp nhạc nhỏ – Aldrich.

Khi hai người còn đang sững sờ, Aldrich tiến vào khoảng sân rồi khép chiếc hộp nhạc lại. Tức thì toàn bộ âm thanh nhộn nhịp biến mất.

Chiếc hộp nhạc này là một huyền vật thuộc thuộc tính Bóng Tối của Aldrich. Trước đây, ông từng dùng nó để ghi lại giọng ngụy trang của Dorothy trong một buổi hội họp Huyền Bí, rồi phát lại để xác nhận thân phận cô khi cô nhập học tại St. Amanda.

Lúc này, ông đã ghi âm âm thanh ban đêm của trường rồi phát lại trong khuôn viên trống, đánh lừa Oswan và Goffrey.

“Lâu rồi không gặp, Grayhill. Ngươi vẫn thích bày trò như vậy nhỉ?”

Ngay khi ấy, Deer Skull nhìn Aldrich và cất giọng khàn đục khó nghe. Aldrich đáp lại với vẻ thong dong.

“Còn ngươi thì vẫn vậy, không chịu dùng thân thể thật. Để ta đoán xem… lần này là bộ phận nào trên xương ngươi nhỉ? Ta đoán… xương chậu.” Aldrich bật cười nhẹ đầy trêu chọc.

Deer Skull lạnh lùng đáp.

“Hừ. Ta không rảnh nghe những câu đùa vô nghĩa của ngươi. Giao thứ ta cần, ta sẽ cân nhắc để linh hồn ngươi khỏi bị biến thành nhiên liệu.”

Aldrich nheo mắt cười.

“Xem ra ngươi tự tin thật. Ngươi nghĩ chỉ một phân thân xương bị nguyền rủa là đủ để đánh bại ta trong xưởng của ta sao?”

Deer Skull khịt mũi.

“Chỉ là một kẻ thăng cấp bại trận bị nghịch phản – tại sao lại không đủ? Lượng ma thuật còn sót lại trong người ngươi chắc còn không bằng một mảnh địa Đen. Ngươi định dựa vào cái gì để đấu với ta?”

“Vậy thì… thử xem.”

Aldrich chắp tay ra sau lưng, đôi mắt nheo mở ra đôi chút, ánh lên tia sắc bén.

Ầm!

Mặt đất dưới chân Deer Skull nổ tung khi những bàn tay đá khổng lồ chồm lên, khóa chặt lấy hắn. Cùng lúc, toàn bộ khoảng sân rung chuyển, mặt đất nứt vỡ rồi tách khỏi trường.

Phần mặt đất tách rời ấy bắt đầu hạ xuống nhanh như thang máy, mang theo Aldrich, Deer Skull và hai người còn lại.

“Ta là hiệu trưởng nơi này. Nếu phá hỏng mọi thứ trên mặt đất thì phiền lắm. Ta đã chuẩn bị sẵn chiến trường dưới kia. Chúng ta xuống đó.”

Đứng trên nền đất đang chìm xuống, Aldrich nói bình thản. Phía trên, mặt đất đang khép lại như một nắp đậy. Thấy vậy, Deer Skull không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua hai kẻ đang hoảng sợ bên cạnh.

Hắn điều khiển linh thể nâng hai người lên, ném họ trở lại mặt đất phía trên, đưa họ an toàn ra ngoài trước khi nắp đất đóng kín hoàn toàn. Giờ đây Aldrich và Deer Skull đã hoàn toàn bị cô lập dưới lòng đất.

Giữa khuôn viên lặng ngắt dưới bầu trời đêm, Goffrey và Oswan đứng lặng.

“Ngài Deer Skull… xuống dưới đất với lão già đó sao? Họ sẽ đánh nhau ở đó ư?”

Khi vừa hiểu được phần nào, Oswan lẩm bẩm. Bất ngờ, mặt đất rung nhẹ, khiến các toà nhà và cơ thể họ đều khẽ chao đảo.

Những cơn chấn động nối tiếp nhau, từng đợt mạnh mẽ, như thể những lực lượng khổng lồ đang va chạm dữ dội dưới lòng đất.

“Chúng ta không thể can thiệp vào trận chiến đó… nên ngài Deer Skull mới đưa chúng ta lên lại?”

Goffrey nói mà mắt vẫn dán vào khung cảnh trước mặt. Nhưng đúng lúc ấy, điều kỳ lạ xảy đến.

Mỗi lần mặt đất rung, một pho tượng bán thân tinh xảo gần đó lại xuất hiện vết nứt nhỏ, rồi bất ngờ tan thành bụi mịn, rơi lả tả xuống nền.

Như thể bị lây lan, cùng hiện tượng ấy bắt đầu xuất hiện rải rác – các tượng trang trí lần lượt hóa thành bụi mà không báo trước.

Goffrey và Oswan tròn mắt kinh hãi.

Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao tượng lại hóa bụi?

Ngay khoảnh khắc ấy, một linh thể hói đầu trồi lên khỏi mặt đất. Nó lơ lửng trước mặt họ và lên tiếng bằng giọng của Deer Skull.

“Mau… phá huỷ toàn bộ tượng các ngươi thấy trước khi tên khốn đó hấp thụ sạch ma thuật của chúng!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.