Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 154



Thời Lận Xuyên thành tâm tin rằng:

 

Hành vi “yêu đương” có thể được xem là một chứng bệnh rất khó giải quyết, không chỉ làm xáo trộn trái tim con người, mà còn bóp méo cả cảm nhận của bệnh nhân về tốc độ trôi của thời gian.

 

Trong phòng làm việc ở tầng hai.

 

Người đàn ông ngồi trước bàn, màn hình máy tính hiển thị vài tài liệu phân tích. Theo hiệu suất làm việc thường ngày của anh, lẽ ra những nội dung này phải được hoàn thành từ hai tiếng trước, nhưng lại kéo dài đến bây giờ, anh còn vô cớ cảm thấy vài phần bồn chồn và sốt ruột.

 

Cứ cảm giác hôm nay đã làm việc rất lâu rồi.

 

…Sao vẫn còn chưa xong?

 

Thời Lận Xuyên đưa tay xoa xoa sống mũi, có chút không yên.

 

Đúng lúc này.

 

Màn hình điện thoại đặt cạnh chuột của anh đột nhiên sáng lên, kèm theo rung động, chuông điện thoại gần như vang lên cùng lúc, là một bản piano có trình độ biểu diễn rất bình thường.

 

Màn hình hiển thị tên người gọi đến.

 

Thời Lận Xuyên lập tức quay mặt nhìn.

 

Là Bùi Duyệt.

 

“…” Biểu cảm của Thời Lận Xuyên không hề thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm vào tên ghi chú đó hai giây, rồi lướt ngón tay, bật loa ngoài, “Chuyện gì?”

 

Trong phòng tĩnh lặng.

 

Giọng nữ ở đầu dây bên kia biết rõ tính nết của người này, đi thẳng vào vấn đề: “Sếp, tôi cần anh, anh có thể quay lại quản lý công việc được không? Tôi thật sự cảm thấy mình sắp đột tử rồi.”

 

Đã vài tháng trôi qua kể từ khi Thời Lận Xuyên thực hiện lời hứa của mình.

 

Mùa đông đã sớm cởi bỏ áo khoác dày, thay bằng váy hoa mùa xuân, mắt thấy khí trời ngày càng nóng lên, không kìm được mà cũng giống như những người khác, giương ô che nắng.

 

Hè sắp đến rồi.

 

“Một công ty lớn như vậy, một mình tôi thật sự không xoay sở kịp. Đoạn thời gian trước, lão Trình phụ trách vụ hợp tác với Đỉnh Quang, kết quả là tên đó được lắm…”

 

Bùi Duyệt vẫn tiếp tục nói ở đầu dây bên kia, “Bây giờ tôi vẫn đang dọn dẹp đống bừa bộn mà anh ta gây ra đây này.”

 

“Nếu công ty thua lỗ, tiền chia cổ tức của anh cũng bị ảnh hưởng đúng không?”

 

Gần đây Thời Lận Xuyên vốn đã cảm thấy dường như khối lượng công việc hiện tại quá nhiều, đang cân nhắc giảm bớt gánh nặng cho mình, đương nhiên sẽ không ôm thêm việc vào người nữa, nhưng vì một số cân nhắc nào đó, anh không nói thẳng thừng mà chỉ thản nhiên đáp: “Có nghe nói.”

 

Đầu dây bên kia im lặng một lát.

 

Có lẽ Bùi Duyệt nghĩ anh muốn từ chối, cô đột ngột đổi giọng, hỏi: “À đúng rồi, anh và Tạ Cảnh Hòa dạo này thế nào? Bộ phim cậu ấy đóng năm ngoái sắp ra rạp vào mùa hè này, bây giờ đang bận rộn với đoàn phim để quảng bá, còn phải tham gia hai chương trình tạp kỹ nữa…”

 

“Chắc bận lắm nhỉ?”

 

Nghe những lời này, mặt Thời Lận Xuyên hơi sầm xuống.

 

Bùi Duyệt vẫn tiếp tục nói:

 

“Không phải hai người đang làm nghệ thuật trình diễn ư, à không… không phải đang yêu lại ư? Yêu đương sống chung có gì thú vị chứ? Tình yêu công sở mới gọi là k*ch th*ch, đến đây đi.”

 

Bùi Duyệt nói rất trôi chảy.

 

Thời Lận Xuyên nói chuyện với cô gần mười phút mới cúp máy, cuối cùng không đưa ra câu trả lời dứt khoát, chỉ nói sẽ suy nghĩ. Thấy màn hình quay về màn hình chính, ngón tay anh tự động tìm đường nhấn vào WeChat, chạm vào avatar được ghim lên đầu, động tác cực kỳ thành thạo.

 

Tin nhắn mới nhất của đối phương là một dòng chữ rất ngắn gọn.

 

[Lên máy bay rồi, dự kiến bốn giờ chiều về đến nhà! [Hôn gió]]

 

Thời Lận Xuyên thuận thế liếc nhìn thời gian hiển thị ở góc trên bên phải màn hình.

 

Ngay lúc này.

 

Mới hơn hai giờ chiều một chút.

 

Anh không kìm được lật qua lật lại điện thoại hai vòng. Thân máy màu đen huyền, đường nét mượt mà, tổng thể trông rất có thiết kế. Đây là mẫu mới nhất của hãng được ra mắt đầu tháng này.

 

Thời Lận Xuyên mua hai chiếc, một đen một trắng.

 

Anh và Tạ Cảnh Hòa mỗi người một chiếc, vừa vặn.

 

Khi tặng điện thoại cho Tạ Cảnh Hòa là vào một đêm nọ.

 

Thời gian hôm đó còn sớm.

 

Hai người tắm xong sớm, cùng nhau đến phòng làm việc.

 

Thời Lận Xuyên như thường lệ ở lại cùng Tạ Cảnh Hòa học tiếng Anh, nhưng người này tiến bộ rất nhanh, bây giờ đã không cần anh phải luôn kè kè bên cạnh nữa, đến mức anh chỉ có thể buồn chán ngồi một bên lật xem kịch bản vừa được đối phương in ra, ánh mắt dừng lại ở những dòng ghi chú mà Tạ Cảnh Hòa đã đánh dấu bằng bút dạ quang.

 

Anh không nhìn thấy biểu cảm của mình, chỉ cảm thấy tâm trạng bình yên lạ lùng.

 

Ban đầu cứ nghĩ việc Tạ Cảnh Hòa đề nghị học tiếng Anh chỉ là lời thăm dò, Thời Lận Xuyên không ngờ y lại thật sự kiên trì, vài tháng trôi qua, số lần anh cầm bút đỏ khoanh tròn lên bài kiểm tra mà Tạ Cảnh Hòa đưa tới đã ít đi rất nhiều.

 

Như một phần thưởng, Thời Lận Xuyên lấy hộp điện thoại từ ngăn kéo bàn làm việc ra, đẩy về phía y.

 

Thấy Tạ Cảnh Hòa lấy chiếc điện thoại trắng tinh ra khỏi hộp, định chuyển ngay thẻ SIM từ điện thoại cũ sang, Thời Lận Xuyên nhìn chằm chằm khóe môi y khẽ mím thành một đường cong, đột nhiên nói: “…Trong điện thoại, không có cài đặt định vị giám sát.”

 

Vừa dứt lời.

 

Tạ Cảnh Hòa ngây người ngẩng đầu lên, nhìn anh rất lâu, mắt chớp chớp, như thể có những cánh hoa nhỏ màu hồng rơi ra từ đó, phủ đầy mặt Thời Lận Xuyên.

 

Thời Lận Xuyên không kìm được ghé lại gần, hôn nhẹ lên khóe mắt y.

 

Cũng không biết Tạ Cảnh Hòa đã tưởng tượng ra điều gì, cứ rúc rích cười thầm, còn nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay hơi trắng bệch.

 

Thời Lận Xuyên bị y cười cho có chút không thoải mái, đành chuyển nụ hôn ở khóe mắt sang giữa môi lưỡi người này, lực đạo cũng trở nên mạnh bạo, mà Tạ Cảnh Hòa đáp lại càng nhiệt liệt hơn, trực tiếp biến nụ hôn đơn thuần thành một cuộc ân ái nồng nhiệt và mãnh liệt.

 

Bài kiểm tra không chịu nổi sự giày vò, nhăn nhúm thành một cục, ô uế hoàn toàn.

 

Ký ức vụt qua.

 

Lúc này, Thời Lận Xuyên lại có chút hối hận.

 

Đặc biệt là sau khi ngón tay không kiểm soát được mà một lần nữa nhấn vào giao diện trò chuyện WeChat, cảm giác hối hận này càng bùng lên dữ dội. Nhưng nếu thời gian có thể quay ngược, anh đại khái vẫn sẽ đưa ra quyết định tương tự. Làm như vậy, không có lý do đặc biệt nào cả.

 

Thời Lận Xuyên chỉ đột nhiên cảm thấy…

 

Không cần thiết nữa.

 

Thời gian vừa qua ba giờ.

 

Ánh nắng vẫn còn rực rỡ, Thời Lận Xuyên cầm chiếc ly rỗng đi xuống lầu, tay kia cầm điện thoại, giao diện hiển thị số vừa gọi và tên ghi chú bắt đầu bằng “?”.

 

Tính toán thời gian, Tạ Cảnh Hòa cũng sắp xuống máy bay rồi.

 

Chuông kêu nửa phút, không ai nhấc máy.

 

Giây tiếp theo.

 

“Ding dong ding dong…”

 

Chuông cửa đột ngột reo.

 

Thời Lận Xuyên nhìn theo tiếng, vô thức nhướng mày, lập tức đặt ly xuống, chầm chậm bước tới. Chỉ là chân anh quá dài, vài bước đã đến bên cửa, tiện tay nhấn vào màn hình chuông cửa có hình ảnh được lắp trên tường.

 

Hình ảnh trên màn hình có độ nét rất cao, ống kính từ trên cao nhìn xuống, hiển thị rõ ràng cảnh tượng trước cửa cho Thời Lận Xuyên ở bên trong.

 

Một người đứng trước cửa.

 

Tóc đen cắt ngắn gọn gàng, trên mặt đeo một chiếc khẩu trang đen rất tôn khuôn mặt – đương nhiên, dù đối phương không đeo khẩu trang, khuôn mặt vẫn tinh tế hoàn hảo, nhưng điều khiến Thời Lận Xuyên ngạc nhiên nhất là bộ đồng phục học sinh trắng xanh mà người đó đang mặc.

 

Không chỉ vậy, người này còn đeo một chiếc ba lô màu xanh nhạt kiểu dáng đơn giản, dây đeo ba lô bên trái che đi phù hiệu tròn trên ngực, trông như… là một học sinh cấp ba rất sạch sẽ.

 

Thời Lận Xuyên nhìn chằm chằm vào “học sinh cấp ba” trên màn hình một lúc lâu, thấy y dường như sốt ruột ngẩng mặt lại gần camera chuông cửa, rồi lại móc điện thoại từ túi quần ra xem, sau đó lại nhấn chuông cửa lần nữa.

 

Tiếng “ding dong” nhanh chóng dừng lại.

 

Thời Lận Xuyên chạm vào biểu tượng loa trên màn hình, khóe môi vô thức cong lên, nhưng giọng nói lại rất lạnh nhạt, như thể người ngoài cửa chỉ là một người lạ.

 

“Cậu tìm ai?”

 

Nghe vậy, học sinh cấp ba bước lại gần hai bước, dùng ngón tay kéo một bên dây khẩu trang xuống, để lộ toàn bộ khuôn mặt, nghiêng đầu ghé sát màn hình, rất lịch sự nói: “Thầy Thời có nhà không ạ? Em muốn cảm ơn thầy đã kèm tiếng Anh cho em, đặc biệt mang quà đến thăm thầy.”

 

Nói xong, còn cố tình nâng túi quà trong tay lên, để nó xuất hiện trong khung hình.

 

Thời Lận Xuyên chắc chắn, mình đã nhìn thấy logo của hãng trà sữa.

 

Thật đúng như câu nói xưa:

 

Quà mọn tình thâm.

 

Tuy nhiên, so với chuyện này, Thời Lận Xuyên quan tâm đến một điểm khác hơn.

 

… Là người gần ba mươi tuổi rồi.

 

Ăn mặc thành học sinh cấp ba mà không có chút nào bất hợp lý.

 

Thời Lận Xuyên suýt nữa nghi ngờ màn hình chuông cửa có tích hợp bộ lọc làm đẹp, anh không kìm được mím môi nhìn sang một bên, và ho khan không thành tiếng một tiếng, mượn cơ hội này để kìm nén nụ cười, sau đó lạnh lùng đáp:

 

“Là tôi đây.”

 

Cạch một tiếng.

 

Cửa biệt thự mở ra.

 

Trong và ngoài cửa là hai người đang giả vờ… Diễn xuất quá tệ.

 

Ánh mắt anh lướt qua vai Tạ Cảnh Hòa, nhìn thấy chiếc xe bảo mẫu đang đậu cách đó không xa, cửa kính ghế lái của Nhạc Ngôn đang đối diện với cửa biệt thự, cửa kính chống nhìn trộm đã hạ xuống gần hết, để lộ khuôn mặt nghiêng của đối phương, biểu cảm trông có vẻ một lời khó nói hết.

 

Thời Lận Xuyên rất biết điều.

 

Mấy tháng nay anh và Tạ Cảnh Hòa yêu đương say đắm, trợ lý Nhạc Ngôn chính là nạn nhân đầu tiên.

 

Thế là anh lùi vào hai bước, đặc biệt lấy ra một đôi dép mới từ tủ giày, ra hiệu: “Vào trong nói chuyện.”

 

Lúc này Tạ Cảnh Hòa mới nhớ ra kịch bản ứng biến tạm thời của mình, giả vờ có chút dè dặt, đôi mắt thâm tình nhìn vào trong, vừa thay giày vừa nhỏ giọng hỏi: “Thầy Thời ở nhà một mình sao ạ?”

 

Thời Lận Xuyên đóng cửa, thản nhiên tiếp lời:

 

“Người yêu tôi đi công tác rồi.”

 

Hai người không chỉ từng kết hôn, ly hôn kịch liệt, mà ngay cả việc hẹn hò cũng không phải lần đầu. Chỉ cần trao đổi một ánh mắt là biết đối phương muốn chơi trò gì, thế mà lại diễn trôi chảy được cảnh ngẫu hứng này.

 

Trong sáng mà lại cấm kỵ.

 

Thời Lận Xuyên đã thành công thủ vai một người thầy ngoài lạnh trong nóng, đưa học sinh vào phòng làm việc để chỉ bảo tận tình, đợi khi cả hai đều mướt mồ hôi, lại nhiệt tình cho mượn bồn tắm trong phòng ngủ của mình, còn tỉ mỉ tắm rửa cho học sinh.

 

Trong quá trình đó, tiếng nước ào ào.

 

Thấy ánh mắt người đàn ông rơi vào hình xăm ở bắp đùi trái của mình, Tạ Cảnh Hòa khó nhọc cựa quậy, để vài chữ nhỏ màu đỏ đậm đó lộ ra rõ ràng hơn, miệng y mấp máy, lại thêm một màn ngẫu hứng nữa. Y giả vờ ngượng ngùng giải thích với người đàn ông:

 

“Đây là bạn trai em xăm. Là tên của anh ấy.”

 

Thời Lận Xuyên: “…”

 

Có phải có hơi nhiều người ở đây không?

 

Thời Lận Xuyên không nói nên lời hai giây, rồi lại thấy có chút buồn cười.

 

Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hơi mướt mồ hôi của Tạ Cảnh Hòa, khuôn mặt ửng đỏ, và đôi mắt sâu thẳm đen như ngọc, biểu cảm bỗng nhiên có chút hoài niệm – anh nhớ lại trước khi hình xăm này xuất hiện vào năm ngoái, mình đã bạo lực lạnh với Tạ Cảnh Hòa vài tháng, và khi đối phương về nhà, lại dùng những lời lẽ hết sức cay nghiệt để lăng mạ y. Không quá lời khi nói rằng,

 

Những gì anh làm không phải là việc mà con người làm ra được.

 

Thời Lận Xuyên nhẹ nhàng rút ngón tay ra, im lặng vài giây, không kìm được dùng đầu ngón tay v**t v* dòng chữ xăm đó, nhẹ giọng hỏi: “Bạn trai em xăm cho em, có đau không?”

 

Tạ Cảnh Hòa hơi ngẩn ra, rồi lắc đầu. Ngay sau đó, y nghe người đàn ông không báo trước mà thốt ra một câu, “… Cảnh Hòa.”

 

“Anh xin lỗi.”

 

Thời Lận Xuyên nhấc chân trái của y lên, cúi đầu hôn lên hình xăm của y, hôn một cái lại nói một tiếng “anh xin lỗi”.

 

Lời vừa dứt, tiếng nước vang lên.

 

Tạ Cảnh Hòa đau lưng, đau chân, mắt cũng cay. Y từ từ ngồi dậy, rúc vào vòng tay người đàn ông, “Không sao đâu, bạn trai em đối xử với em rất tốt.”

 

“Thật ư.”

 

“Thật mà.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.