Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 153



Cửa từ phòng khách thông ra sân vườn mở toang.

 

Ánh nắng chiều vàng nhạt, được lá hoa và bóng cây cắt thành những hình thù gồ ghề, rìa sắc cạnh nhưng liền mạch, bò theo sàn gỗ đến chân Tạ Cảnh Hòa. Trong không khí, những hạt bụi nhỏ trong suốt dưới ánh nắng.

 

Thời Lận Xuyên đứng ở giữa cầu thang, từ trên cao nhìn xuống người đang ngồi trên ghế đàn, anh không hỏi gần đây y nghĩ gì mà cứ làm cái này cái kia, mà chầm chậm bước tới.

 

“Cạch.”

 

Thời Lận Xuyên thờ ơ đặt chiếc ly thủy tinh rỗng lên nắp bên cạnh đàn piano, mí mắt khép hờ, chỉ thấy Tạ Cảnh Hòa ngửa đầu nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt được ánh nắng chiếu rọi sáng chói, “Em làm ồn đến anh à?”

 

Vừa nói, y vừa nghiêng người, vòng tay qua eo người đàn ông, đồng thời tựa cằm vào bụng dưới của đối phương.

 

Thời Lận Xuyên thuận tay v**t v* má y, lòng bàn tay quen thuộc trượt xuống gáy y, véo nhẹ vài cái, “Vừa hay ra rót nước, nghe thấy em dưới nhà đinh đinh đang đang.”

 

“Vừa rồi có phải anh cười nhạo em không?” Tay Tạ Cảnh Hòa luồn vào vạt áo anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng véo một mảng da, dường như chỉ cần người đàn ông gật đầu, hoặc trả lời “phải”, y sẽ trả thù một cách tàn nhẫn.

 

Trông rất hung dữ, không ai dám chọc.

 

Nhưng Thời Lận Xuyên cũng không phải dạng vừa.

 

Anh bóp chặt gáy Tạ Cảnh Hòa, ngón tay từng chút một ấn vào phần xương ở gáy đối phương, thái độ mạnh mẽ, còn lộ ra vài phần ái muội khó tả, như một con sư tử đực đang tuyên bố chủ quyền.

 

Tạ Cảnh Hòa quả nhiên bị anh bóp cho mềm nhũn cả người, ánh mắt như một vũng nước biếc dập dờn, đôi môi mím chặt vô thức hé ra một kẽ nhỏ, trông như đang muốn được hôn.

 

Thời Lận Xuyên gật đầu, nghiêng nhẹ đầu, khóe môi nở một nụ cười rất nhạt, giọng nói hơi trầm, khiến người nghe nóng tai.

 

“Vừa rồi không có, bây giờ thì đúng là đang cười nhạo em.” Cười y không có định lực.

 

Chỉ cần người đàn ông liếc mắt một cái, hồn y đã muốn bay.

 

Tạ Cảnh Hòa hiểu ý anh, có chút muốn phản bác, nhưng lại không nỡ thoát khỏi lòng bàn tay ấm nóng đang giữ chặt gáy mình của người đàn ông, thậm chí còn muốn đòi hỏi nhiều hơn, đành nín thở chịu thua.

 

Y đúng là không có chí tiến thủ, chỉ có thể chịu đựng.

 

Hai người đã ly hôn một thời gian rồi. Cũng hẹn hò được một thời gian rồi.

 

So với ba năm hôn nhân trước đó, khoảng thời gian này không dài, nhưng cách thức tương tác của hai người đã thay đổi rất lớn – đôi khi vì một chuyện nhỏ mà cãi nhau, ẩu đả, rồi quay đầu lại hôn nhau, dính như keo.

 

Khá là b*nh h**n.

 

Có thể gọi là căn bệnh “song hướng lao tới”.

 

Cuộc tình này thật sự quá náo nhiệt, giống như có bốn người vậy.

 

Thời Lận Xuyên tin chắc rằng, việc anh và Tạ Cảnh Hòa có thể phát triển đến bước này, không ai là vô tội cả.

 

Anh cúi người hôn nhẹ lên mắt kẻ đồng lõa, rồi lại giương cằm, ra hiệu: “Ngồi xích ra một chút.”

 

Nghe thấy lời này, dường như Tạ Cảnh Hòa nghĩ ra điều gì đó, trước đây y thường nán lại một lúc, nhưng lúc này lại ngoan ngoãn buông tay, rất chủ động xích sang bên cạnh, nhường ra một nửa vị trí trên chiếc ghế đàn đôi.

 

Thời Lận Xuyên thuận theo ngồi xuống. Thành ly thủy tinh đọng những giọt nước, ánh sáng khúc xạ, tạo thành một vệt cầu vồng thu nhỏ trên mặt đàn piano đen kịt.

 

Thời Lận Xuyên nhìn vệt cầu vồng đó, thị lực đã được chỉnh sửa không còn mờ nữa, những đường nét khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú cũng không còn bị che giấu, nổi bật hơn người, ngồi cạnh Tạ Cảnh Hòa, nghệ sĩ kiếm cơm bằng khuôn mặt này, cũng không hề kém cạnh.

 

Khác với tư thái tự nhiên và thoải mái của Tạ Cảnh Hòa, sau khi người đàn ông ngồi xuống, cử chỉ của anh có những thay đổi nhỏ nhưng rõ rệt.

 

Tạ Cảnh Hòa không thể nói rõ, chỉ cảm thấy vào lúc này đây. Lẽ ra người đàn ông nên ngồi trên sân khấu của Golden Hall, xung quanh là những nghệ sĩ diễn tấu có khí chất xuất chúng giống như anh.

 

Không khí trước buổi biểu diễn có lẽ rất tĩnh lặng, nhưng lại mang theo một sự nóng bỏng khó tả. Ánh mắt của khán giả phía dưới đều đổ dồn vào anh.

 

Không thể rời mắt.

 

Trong khoảnh khắc, vài chữ hiện ra trong đầu Tạ Cảnh Hòa.

 

Thiên nga đen.

 

Người đàn ông giống như một con thiên nga đen kiêu ngạo và quý phái, tư thái cực kỳ thanh lịch, mỗi chiếc lông vũ đều căng đầy và hoàn hảo, lấp lánh tỏa sáng.

 

Không giống người cùng thế giới với mình.

 

Ý nghĩ này lại một lần nữa lướt qua tâm trí Tạ Cảnh Hòa.

 

… Không thể xua đi.

 

Thật lòng mà nói, tâm trạng lúc này của Thời Lận Xuyên hơi phức tạp.

 

So với hành vi bịt tai trộm chuông trước đây, bây giờ khi Tạ Cảnh Hòa ở bên anh lại phóng túng hơn nhiều – dám hỏi, dám nói, dám thăm dò, thậm chí còn dám xem điện thoại của anh.

 

Thỉnh thoảng, còn mang theo sự thăm dò nhẹ nhàng.

 

Kỹ năng diễn xuất của Tạ Cảnh Hòa trước ống kính đủ để đưa vào sách giáo khoa, nhưng trước mặt anh, dường như những tài năng này đều trở nên vô ích. Thời Lận Xuyên ngay lập tức nhận ra sự khác thường của đối phương, và sau khi xem xét kỹ lưỡng:

 

Sự bất thường bắt đầu xuất hiện sau khi hệ thống giải trừ liên kết.

 

Khả năng cao không phải là ngẫu nhiên.

 

Vì vậy, Thời Lận Xuyên mơ hồ có một suy đoán.

 

Anh tưởng mình sẽ chứng nào tật nấy.

 

Nhưng cuối cùng, anh lại chỉ cảm thấy một sự k*ch th*ch và run rẩy khó tả, thậm chí có cảm giác tê dại da đầu.

 

Như một mê cung chưa từng mở cửa cho ai, sau nhiều năm hoang phế, cuối cùng cũng chờ đợi được một dũng sĩ đến thám hiểm, vừa mong đợi vừa kháng cự sự xâm nhập của y.

 

Không kìm được mà nuông chiều, không kìm được mà đưa ra gợi ý.

 

Thời Lận Xuyên ngồi thẳng tắp, liếc mắt thấy vẻ mặt say đắm như thường lệ của Tạ Cảnh Hòa, anh bình tĩnh, thản nhiên hỏi:

 

“Hôm nay lại muốn học piano à?”

 

Tạ Cảnh Hòa im lặng nâng tay trái lên, dùng ngón trỏ nhấn từng phím đàn, gõ ra vài nốt nhạc trong trẻo.

 

Dù sao đây cũng là đàn piano đẳng cấp biểu diễn, âm sắc cực kỳ tốt.

 

“Ừm.”

 

Một bầu không khí kỳ lạ lan tỏa.

 

Nó không phải là xấu, mà lộ ra vài phần lo lắng khó hiểu, nếu phải miêu tả thì… giống như hai người vừa kết thúc một mối quan hệ thân mật, cảm thấy xa lạ với nhau, nên vô thức muốn lại gần và tìm hiểu.

 

Có lẽ cả hai đều biết rõ, nhưng lại không hẹn mà cùng chọn cách buông thả, mặc kệ nó xảy ra, và mong chờ nó xảy ra.

 

Dù nó là gì đi nữa.

 

Thời Lận Xuyên chỉ tùy tiện trêu chọc một câu, cũng không nhất thiết phải bắt Tạ Cảnh Hòa nói ra lý do, tự anh nói xong, liền nắm lấy tay trái của y, dạy y đánh ra vài hợp âm đơn giản.

 

Do yêu cầu của một vai diễn, Tạ Cảnh Hòa từng học sơ sài piano vài ngày, nhưng cũng chỉ là biết chút cơ bản.

 

Tuy nhiên, nhớ hợp âm thì không thành vấn đề.

 

Gió vào hai ba giờ chiều khá là lười biếng, lộn một vòng vào sân, thong dong dạo quanh phòng khách một lượt, như thể chỉ đến xem trò vui.

 

Trên các phím đàn đen trắng là hai bàn tay giao nhau.

 

Bàn tay đặt trên có vẻ trắng hơn một chút, từ cánh tay đến xương cổ tay, rồi đến mu bàn tay, các khớp ngón tay, mỗi chỗ đều toát lên vẻ sáng bóng mịn màng, như ngọc trắng thượng hạng.

 

Một lát sau.

 

Bàn tay này rời đi, để lộ bàn tay phía dưới.

 

Dáng tay của Tạ Cảnh Hòa rất đẹp, chỉ có điều y có xuất thân không tốt, từ khi còn rất nhỏ đã phải học cách tự chăm sóc bản thân, đôi khi còn phải làm vài việc vặt, sau này lớn lên thì làm không ít việc bán thời gian.

 

Trong đó phần lớn là công việc nặng nhọc.

 

Cho đến khi y vào giới giải trí, tình hình mới bắt đầu khởi sắc.

 

Tuy nhiên, nghề diễn viên cũng không hề dễ dàng, thường xuyên phải dầm mưa dãi nắng, vì vậy làn da y sẫm màu hơn người đàn ông một chút, và có nhiều nếp nhăn nhỏ trên tay hơn.

 

Thời Lận Xuyên thu lại ánh mắt, chỉ huy Tạ Cảnh Hòa bắt đầu đánh đàn, giây tiếp theo, hai bàn tay của anh cũng di chuyển trên phím đàn, những khớp ngón tay thon dài gầy guộc co duỗi linh hoạt, đầu ngón tay khẽ chạm.

 

Tạ Cảnh Hòa được người đàn ông hướng dẫn, từng chút một nhấn các hợp âm.

 

Chẳng bao lâu sau.

 

Một bản “Biến tấu Twinkle, Twinkle, Little Star” cực kỳ phức tạp tuôn chảy từ dưới ngón tay hai người.

 

Người đàn ông phụ trách chơi giai điệu chính và phần biến tấu khó, ngón tay lướt không ngừng nghỉ, gần như tạo thành ảnh mờ.

 

Khiến người kia trông như thể chỉ như người qua đường.

 

Tạ Cảnh Hòa đúng thật là như vậy.

 

Phần lớn sự chú ý của y dồn vào người đàn ông bên cạnh.

 

Thời Lận Xuyên cảm nhận được ánh mắt quen thuộc, có hồn ấy ở cự ly gần, một chỗ nào đó sau đầu dường như đang nóng lên nhè nhẹ, dần lan ra xương sống, khuỷu tay, đầu ngón tay.

 

Đầu ngón tay ma sát phím đàn cũng nóng ran.

 

Dưới sự ảnh hưởng của một dự cảm nào đó, anh đánh sai hai nốt.

 

May mà Tạ Cảnh Hòa không nghe ra.

 

Không đến nỗi mất mặt.

 

Một bản nhạc kết thúc, Thời Lận Xuyên quay mặt lại, nhìn chằm chằm kẻ bên cạnh không biết là đang ngây ngẩn vì nhìn hay vì nghe, từ từ mở miệng:

 

“Còn hài lòng không?”

 

Nghe vậy, Tạ Cảnh Hòa ngơ ra.

 

Mãi một lúc lâu.

 

Y kéo ống tay áo người đàn ông, nhỏ giọng hỏi: “Lận Xuyên, nếu em cũng muốn đàn giỏi như anh thì phải học bao lâu?”

 

Khi nói, ngón tay y vô thức túm lấy sợi vải len tích tụ ở khuỷu tay người đàn ông, không cẩn thận kéo ra một sợi chỉ thừa. Im lặng hai giây, y giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà nhét nó vào trong.

 

Thời Lận Xuyên thu trọn cảnh này vào mắt, cũng không vạch trần, chỉ im lặng suy nghĩ rất lâu, rồi đưa ra một câu trả lời thực tế.

 

“Có lẽ phải đợi đến kiếp sau.”

 

Thấy Tạ Cảnh Hòa lập tức ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt nửa cảnh giác nửa nghi ngờ, muốn phân biệt xem mình có lại muốn dùng lời nói trêu chọc y không.

 

Thế là, Thời Lận Xuyên mặt không đổi sắc bổ sung: “Luyện tập từ nhỏ.”

 

“Phải luyện từ nhỏ, chẳng có gì thú vị cả.”

 

Tạ Cảnh Hòa nhìn anh rất lâu, vẻ mặt thoáng chốc hoang mang, cuối cùng chỉ gật đầu, mím môi nói: “Ồ.”

 

Khi bốn mắt chạm nhau,

 

Lần đầu tiên Tạ Cảnh Hòa chủ động dời mắt.

 

Thời Lận Xuyên: “…”

 

Tuy nhiên, đúng lúc anh định đứng dậy lên lầu, người này bỗng nhiên xích lại gần anh, rút ngắn khoảng cách vốn đã không nhiều giữa hai người đến gần như bằng không, rồi lại tựa đầu lên vai anh.

 

Một lúc lâu.

 

Tạ Cảnh Hòa rất khẽ, rất khẽ nói một tiếng:

 

“Lận Xuyên, hình như cái gì anh cũng biết.”

 

“Thật lợi hại.”

 

Thời Lận Xuyên cảm thấy đầu người này nặng như tảng đá, đè anh không thể nhúc nhích, nhưng trái tim lại như được bơm căng, gần như muốn bay lên, bèn đưa tay lên đàn một đoạn ngẫu hứng.

 

Tạ Cảnh Hòa nhỏ giọng “oa” bên tai anh.

 

Chậc.

 

Tâm chiếu chưa trải.

 

Đã rất lâu Thời Lận Xuyên không đàn piano, kỹ thuật đã mai một, hơn nữa trên vai còn có Tạ Cảnh Hòa đè nặng. Anh phải đàn liên tục vài bản mới tìm lại được cảm giác, và cái đầu đá kia đã bắt đầu yêu cầu bài hát rồi.

 

Mặt trời dần nghiêng về phía Tây. Màu nắng trở nên đậm đà, như nước cam ép.

 

Tạ Cảnh Hòa vừa nghe vừa nhìn, thèm đến mức không chịu nổi, thành thạo đưa ra yêu cầu với Thời Lận Xuyên: “Thầy ơi, em muốn học piano! Thật đó!”

 

Người đàn ông đàn mệt rồi, liếc nhìn y, thong thả đứng dậy, cầm lấy chiếc ly thủy tinh rỗng đã bị mình bỏ quên từ lâu, đi về phía tủ có đặt máy pha cà phê. Anh vừa đi vừa nói:

 

“Được thôi, nộp học phí trước đã.”

 

Tạ Cảnh Hòa nhăn mũi, tự mình thanh minh:

 

“Em thật sự nghiêm túc muốn học.”

 

Thời Lận Xuyên quay người lại, vẻ mặt lạnh lùng điềm tĩnh, giọng nói cũng bình thản và nghiêm túc. Nếu không phải đang mặc đồ ở nhà mà là một bộ vest, có lẽ anh có thể trực tiếp bước lên bục giảng công cộng, đối mặt với micro đọc diễn văn rồi.

 

Lời nói của người đàn ông ngắn gọn súc tích.

 

Anh ấy nói,

 

“Anh cũng thật sự nghiêm túc muốn… em.”

 

Tối hôm đó, hai người không thèm ăn tối, làm phòng khách tầng một lộn xộn hết cả, ghế sofa và đàn piano đều không tránh khỏi tai họa. Thời Lận Xuyên cảm thấy tiếng kêu của Tạ Cảnh Hòa còn hay hơn cả tiếng đàn piano, còn xấu xa bình luận:

 

“Em hợp học thanh nhạc đấy.”

 

Nghe lời này, Tạ Cảnh Hòa đỏ bừng mặt.

 

Áo y mặc trên người chỉnh tề lạ thường, ngồi giữa ghế đàn đôi, mười nốt nhạc chỉ bấm đúng một nốt.

 

Người đàn ông ôm y, hai tay đặt ngang eo y, dường như vết thương rách cơ đã hoàn toàn hồi phục.

 

“Uhm…”

 

“Em không học nữa, không học nữa.”

 

Cuối đêm đó.

 

Tạ Cảnh Hòa vừa ra khỏi bồn tắm, liền khập khiễng lê thân tàn đến trước mặt người đàn ông, ném đi bộ quần áo dơ anh đã mặc hôm đó đi.

 

Ném đi bộ lông của thiên nga đen.

 

Anh sẽ không bay đi được nữa.

 

Tạ Cảnh Hòa hài lòng rúc vào lòng người đàn ông, eo đầy dấu tay của đối phương, nhỏ giọng lẩm bẩm:

 

“Anh còn chưa dạy em, không được đi đâu cả.”

 

Thời Lận Xuyên cúi đầu nhìn khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ của y, nhấn nút khởi động máy sấy tóc, giữa tiếng gió gào thét, ghé vào tai người này, lặp lại lời mình đã nói.

 

“Có lẽ phải đợi đến…”

 

“Kiếp sau.”

 

Dù sao cũng đã thu học phí rồi.

 

Còn có thể làm gì nữa?

 

Cắn răng chịu đựng, một đời sẽ nhanh chóng trôi qua thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.