Mặc dù kế hoạch ban đầu có chút thay đổi, nhưng Thời Lận Xuyên vẫn thực hiện lời hứa với Bùi Duyệt, chuyển nhượng một phần cổ phần và quyền phát ngôn cho cô.
Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, dù sao thì ba năm trước anh chưa từng công khai lộ diện, trước nay luôn là Bùi Duyệt ở bên ngoài làm chưởng quỹ.
Quá trình bàn giao rất nhanh chóng.
Bùi Duyệt hài lòng nhận lấy văn kiện, không khí công việc giữa hai người lập tức tan biến. Cô thở phào nhẹ nhõm, trêu chọc nói: “Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc bạn trai anh thật tốt.”
Thời Lận Xuyên không ngước mắt lên: “Ừm.”
Thật ra Tạ Cảnh Hòa cũng không cần cô chăm sóc nhiều, hợp đồng quản lý y ký với NO1 có độ tự do cực kỳ cao, cộng thêm danh tiếng bản thân lớn, không thiếu những lời mời đóng phim điện ảnh và truyền hình chất lượng cao.
Đột nhiên, Bùi Duyệt nhướng mày hỏi:
“Sếp, anh có đeo kính áp tròng không? Trông có vẻ thuận mắt hơn trước nhiều.”
Nghe vậy, Thời Lận Xuyên đáp:
“Không đeo, thị lực đã được chỉnh lại rồi.”
Nói xong, người đàn ông đứng dậy, bộ vest được cắt may lập thể đơn giản, đường nét rất mượt mà. Bùi Duyệt nghĩ anh sẽ dứt khoát rời đi, không ngờ…
Người đàn ông chỉ đứng yên tại chỗ, lưng thẳng tắp, một tay đút túi, tay còn lại vươn ra trước mặt cô,
“Trong suốt thời gian qua, hợp tác vui vẻ.”
“Cô là một đối tác kinh doanh rất ưu tú.”
Bùi Duyệt sững sờ một giây, sau đó cũng đứng dậy, bắt tay người đàn ông, trên khuôn mặt rạng rỡ là vẻ tự do phóng khoáng, “Mặc dù đôi khi anh rất chó, nhưng…”
“Hợp tác vui vẻ.”
Đúng lúc Bùi Duyệt còn muốn tán gẫu vài câu, người đàn ông đã mở lời trước, “Đi đây, em ấy đang đợi tôi trong xe.”
“Em ấy” là ai, không cần nói cũng biết.
Bùi Duyệt đầy vẻ không nói nên lời nhìn bóng lưng cao ráo của người đàn ông nhanh chóng bước ra ngoài. Một lát sau, cô không nhịn được “phụt” một tiếng bật cười.
Đúng lúc này.
Cửa văn phòng bất ngờ ló ra một khuôn mặt trẻ trung tuấn tú, khá oán giận nói với cô:
“Làm việc xong chưa? Mai là giao thừa rồi, chị đã hứa năm nay sẽ về nhà với em!”
“Sao em lại tìm được cái người cuồng công việc như chị thế này!”
Bùi Duyệt vẫy tay với chàng trai trẻ, ôm chầm lấy người đó, không kìm được cảm thán: “Bảo bối, chị thì có thấm vào đâu! Em chưa thấy người cuồng công việc thực sự đâu.”
Quả thực là vậy.
Nếu so với người kia, Bùi Duyệt thường xuyên cảm thấy mình chưa đủ nỗ lực, hóa ra không thể vừa làm việc vừa yêu đương, hai tay đều vững vàng ư?
Vẫn còn quá gà!
Ngay sau đó, người yêu bất mãn chất vấn:
“Vậy chị để em gặp thử xem?”
Bùi Duyệt đột nhiên im lặng: “…”
Người vừa đi, hôn vừa ly, tình yêu vừa chớm nở.
Rốt cuộc làm cách nào mà làm được thế?
Cộp một tiếng.
Thời Lận Xuyên đi thang máy xuống hầm gửi xe, ngồi vào ghế phụ lái rồi dứt khoát đóng cửa xe.
Trong xe bật hệ thống sưởi.
Tạ Cảnh Hòa mặc bộ đồ thể thao giữ ấm, chiếc áo len màu cam đỏ tôn lên làn da trắng sáng của y. Thấy anh lên xe, Tạ Cảnh Hòa sốt ruột hỏi: “Tụi mình về nhà à?”
Hàng ghế sau có một chiếc vali nhỏ.
Thời Lận Xuyên quay đầu nhìn một cái, rồi liếc nhìn kẻ đầu sỏ, thản nhiên nói: “Em nói xem?”
Tạ Cảnh Hòa mím môi cười, lập tức đánh lái khởi động xe, trên đường đi luyên thuyên kể lể, nói năm mới đã cho trợ lý nghỉ dài hạn, lì xì bao nhiêu tiền, mua bao nhiêu đồ ăn, nhà đã dọn dẹp xong xuôi…
Toàn là những chuyện vụn vặt.
Thời Lận Xuyên nghe y lẩm bẩm như báo cáo, thỉnh thoảng ừm một tiếng, phong cảnh ngoài cửa sổ ào ào lùi lại, chỉ có anh và Tạ Cảnh Hòa đang tiến về phía trước.
Ngày mai là giao thừa rồi.
Đường phố giăng đèn kết hoa, Tạ Cảnh Hòa lái xe đưa anh về nhà.
Đồng Thành năm nay rất náo nhiệt.
Chính quyền thành phố đã chi hai triệu, sẽ tổ chức một buổi bắn pháo hoa đón giao thừa tại quảng trường Long Châu ở phía Bắc thành phố.
Màn đêm bao la.
Pháo hoa hùng vĩ bùng nổ từ 11 rưỡi đêm giao thừa cho đến 0 giờ. Quảng trường Long Châu đông nghịt người, Thời Lận Xuyên và Tạ Cảnh Hòa trang bị đầy đủ, chìm vào đám đông.
Thời tiết lạnh giá, dòng người cuồng nhiệt.
Xung quanh chủ yếu là những gia đình dắt díu nhau, cũng có những cặp đôi trẻ hẹn hò riêng lẻ. Hai người đứng trong đó không hề lạc lõng.
Tiếng vèo, đùng không ngừng vang lên.
Ánh sáng rực rỡ của pháo hoa chớp tắt, như dải ngân hà rơi xuống, trải khắp bầu trời cong.
Đến gần cuối.
Trong đám đông, vô số cánh tay cầm điện thoại giơ lên, người thì quay phim, người thì chụp ảnh, tất cả mọi người đồng thanh hô lớn: “Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới–!”
Cũng có người tranh thủ bày tỏ tình cảm, ngửa mặt lên trời tỏ tình.
Đám đông bỗng cười ồ lên, sau đó nhao nhao tạo thành làn sóng tỏ tình.
Trong khoảnh khắc.
Thời Lận Xuyên nghe thấy một giọng nói cao vút hô lên: “Năm mới, hãy để Thời Lận Xuyên và Tạ Cảnh Hòa tái hôn đi!”
“Đúng vậy!!”
Thời Lận Xuyên vô thức nhìn sang người bên cạnh, không ngoài dự đoán, anh chạm phải đôi mắt lấp lánh. Tạ Cảnh Hòa cười cong mặt mày, bọng mắt dưới mắt rất đáng yêu.
Y đang khoác tay mình, tay kia cầm một ly trà sữa nóng, ống hút luồn vào dưới khẩu trang.
Như lần đầu gặp gỡ.
Thời Lận Xuyên ghé mặt lại gần.
Tạ Cảnh Hòa liền chủ động cho anh uống một ngụm, giây tiếp theo chợt nghe người đàn ông nói: “Uống dở quá, khô cổ.”
“Anh đúng là đáng ghét.”
Thời Lận Xuyên muốn trả đũa ngay lập tức, bèn rít một hơi thật mạnh, uống cạn ly trà sữa của Tạ Cảnh Hòa, chỉ để lại vài viên topping chìm dưới đáy.
Tạ Cảnh Hòa: “!!”
Đây là lần đầu tiên Thời Lận Xuyên uống trà sữa. Thời gian quen Tạ Cảnh Hòa trước đây, anh từng mua cho đối phương vài lần nhưng bản thân không uống, cũng từ chối ống hút mà Tạ Cảnh Hòa đưa tới.
Lý do rất thuyết phục.
Anh đã quen uống cà phê, không thích đồ ngọt.
Vừa rồi cũng chỉ mua một ly.
Thời Lận Xuyên cố gắng nuốt thứ đồ uống ngọt lịm ấy, cảm thấy thỉnh thoảng uống một lần cũng được, đặc biệt là khi nhìn thấy biểu cảm buồn rầu của Tạ Cảnh Hòa khi m*t trân châu…
Cũng khá giải ngấy.
Đến đúng 0 giờ, Tạ Cảnh Hòa rúc vào lòng người đàn ông, lấy điện thoại ra đăng một bài chúc Tết lên Weibo, kèm theo hình ảnh bàn ăn đầy ắp món ngon. Hai người họ cùng nhau làm.
[Vạn sự bình an, chúc mừng năm mới [ảnh]]
Chưa đầy vài phút, lượt chia sẻ đã tăng vọt.
Thời Lận Xuyên cũng góp một lượt, trong lúc hành động thì bị người trong lòng phát hiện, khiến đối phương tò mò.
Nhưng anh lại thản nhiên cất điện thoại đi, không cho xem.
Thế là, hai người cứ nhẹ nhàng ủi tới ủi lơi, ủi ra khỏi đám đông, đến một bồn hoa ẩn mình trong bóng tối.
Tạ Cảnh Hòa có lý có cớ: “Trước đây anh cài đặt phần mềm giám sát vào điện thoại em, em còn chưa tính toán với anh. Bây giờ em chỉ muốn xem một chút mà anh cũng không cho, không công bằng!”
Nói xong, y dừng lại hai giây, rồi hỏi:
“…Đợi đã, bây giờ anh vẫn dùng phần mềm giám sát à?”
Thời Lận Xuyên ừm một tiếng, không một chút chột dạ.
Tạ Cảnh Hòa cũng không quá giận, chỉ liên tục dùng lý lẽ biện luận: “Vậy anh cũng phải cho em xem.”
Trước đây người này không ngại việc anh xem điện thoại của y, nhưng chưa bao giờ yêu cầu Thời Lận Xuyên đưa điện thoại của anh cho y xem. Bây giờ lại là lần đầu tiên.
Thời Lận Xuyên nhướng mày: “Chuyện gì đây? Em nghĩ anh là người sẽ nói công bằng và lý lẽ à?”
Tạ Cảnh Hòa lập tức không nói nên lời.
Hai giây sau.
Thời Lận Xuyên thấy Tạ Cảnh Hòa giơ điện thoại lên, đưa màn hình về phía mình, rồi mở một đoạn video nào đó trong album.
Trong ống kính, người đàn ông nhắm hờ mắt, giọng khàn khàn.
“Lận Xuyên, em có thể qua tìm anh không?”
Nghe thấy tiếng này, người đàn ông mở mắt, nhìn chằm chằm vào phía bên kia ống kính rất lâu, biểu cảm trên mặt khiến Thời Lận Xuyên tê cả da đầu, ngay sau đó anh mở miệng–
Mặt Thời Lận Xuyên đen sầm: “Xóa đi!”
Tạ Cảnh Hòa giữ chặt điện thoại, cảnh giác nói: “Anh cho em xem điện thoại, em sẽ xóa.”
Thời Lận Xuyên trưng ra bản mặt lạnh như băng đưa điện thoại ra, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Bây giờ em học được cách chơi chiêu với anh rồi à?”
Tạ Cảnh Hòa im lặng một lát, rồi đáp:
“Học từ anh đó.”
Nhận lấy điện thoại của người đàn ông, Tạ Cảnh Hòa mở ngay album, phát hiện bên trong có một album riêng tư. Y thử mật khẩu vài lần mà vẫn không đúng, đành hỏi người đàn ông:
“Trong đó là gì vậy?”
Thời Lận Xuyên hừ lạnh một tiếng:
“Ảnh giường chiếu của em.”
Tạ Cảnh Hòa im lặng một lát, bán tín bán nghi, không hỏi người đàn ông là thật hay giả, hay chụp khi nào, chỉ nhỏ giọng xác nhận: “Điện thoại của anh có an toàn không? Nếu thật sự có những bức ảnh đó, em không muốn người khác nhìn thấy.”
Nói xong, y còn bổ sung:
“Em không ăn ảnh lắm.”
Ý là, bản thân y ở bên ngoài đẹp hơn trong ảnh một chút.
Và…
Y chỉ muốn Thời Lận Xuyên là người duy nhất nhìn thấy.
Thời Lận Xuyên cảm thấy Tạ Cảnh Hòa thật là siêu phàm, não yêu đương đến mức này cũng hiếm thấy trên đời.
Người này ở những nơi khác đều biểu hiện rất bình thường, nhưng hễ đối mặt với mình, dường như có một sợi dây nào đó bị chập, phản ứng đưa ra đều cực kỳ khó hiểu.
Thời Lận Xuyên đã kiểm chứng vô số lần rồi.
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của Tạ Cảnh Hòa, thấy đối phương vẫn miệt mài đoán mật khẩu, bỗng nhiên đọc ra một dãy số.
Nghe giống như ngày tháng năm sinh của một ai đó.
Tạ Cảnh Hòa nghĩ vậy, cũng hỏi ra tiếng.
Lễ hội pháo hoa kết thúc, đám đông xung quanh đã vãn đi một chút, nhưng vẫn náo nhiệt, tiếng cười truyền đến góc mà hai người đang đứng, nghe như thể bị ngăn cách bởi một tầng.
Người đàn ông thản nhiên nhìn y, bỗng nói:
“Của anh.”
Vừa dứt lời.
Vẻ mặt Tạ Cảnh Hòa hơi ngẩn ra, nhanh chóng lấy lại tinh thần, vừa cúi đầu nhập mật khẩu, vừa nhỏ giọng hỏi: “Ngày sinh trên chứng minh thư của anh không phải ngày này mà?”
Theo thân phận đã định, Thời Lận Xuyên xuất thân từ viện mồ côi, giống như Tạ Cảnh Hòa, không rõ ngày sinh thật của mình.
Ngày sinh trên chứng minh thư được viện trưởng viện mồ côi điền vào dựa trên ngày vào viện của mỗi đứa trẻ không rõ thông tin thân phận.
Thời Lận Xuyên chỉ nói: “Vậy bây giờ em nhớ lấy ngày này.”
Tạ Cảnh Hòa ngẩng đầu nhìn anh, một lúc lâu sau, y lặng lẽ gật đầu. Album sau đó được mở khóa, hiển thị những hình ảnh bị niêm phong.
Người đàn ông không nói dối.
Thật sự là ảnh giường chiếu của y.
Trong ảnh, không gian tối mờ.
Y ngủ rất say, vai trần nhẵn nhụi lộ ra ngoài chăn, đầu tựa vào ngực người đàn ông, ngay cả trong giấc mơ, tư thế và biểu cảm cũng tràn đầy sự quyến luyến.
Người đàn ông chỉ có nửa dưới khuôn mặt lọt vào ống kính.
Môi mỏng khẽ khép, yết hầu nhô ra, rất gợi cảm.
Tạ Cảnh Hòa hỏi anh:
“Chụp cái này làm gì? Mặt em ngủ méo xệch cả rồi.”
Rất lâu sau.
Thời Lận Xuyên nói với giọng điệu bình thản: “Chụp ảnh xấu của em, sau này đăng lên mạng bôi đen em, nói em quan hệ bừa bãi với đàn ông, làm em thân bại danh liệt.”
Thật lòng mà nói, anh đã quên mất lúc đó mình nghĩ gì rồi, có thể, đại khái, e rằng…
Chỉ là cảm thấy dáng vẻ của Tạ Cảnh Hòa sau khi bị anh làm xong trông khá là thú vị, thế là tay anh tự động di chuyển.
Không thể kiểm soát.
Nghe lời giải thích này, Tạ Cảnh Hòa không nói nên lời.
Không hiểu sao, y có chút đỏ mặt, còn hơi bất an, đành cầm điện thoại lướt lung tung, cuối cùng nhấn vào tài khoản Weibo của người đàn ông, lướt một hồi, rồi chia sẻ bài viết của mình vừa đăng, kèm theo bình luận “Hừ.”
Thời Lận Xuyên học theo y, cũng “hừ” một tiếng.
Ngay sau đó, anh thành thạo và chính xác nhập mật khẩu, mở điện thoại của Tạ Cảnh Hòa, nhanh tay xóa đi đoạn video đó.
Giây tiếp theo.
Tạ Cảnh Hòa cong mắt khoe khoang, nói: “Em đã tải lên đám mây rồi, ha ha, em nói anh nghe, bây giờ em thông minh lắm đó!”
Thời Lận Xuyên cười mà không nói.
Với chuỗi mật khẩu đám mây đó của y thì phòng được ai chứ?
Dù sao cũng không phòng được anh.
Rất nhanh, Tết Nguyên Đán cứ thế trôi đi.
Tạ Cảnh Hòa vừa quay xong một bộ phim, lại tham gia một chương trình tạp kỹ, trong thời gian đó còn bị thương gãy xương, thuận thế bước vào trạng thái nghỉ dài hạn.
Thời Lận Xuyên thì bận rộn không ngừng, phần lớn thời gian trong ngày đều ở trong phòng làm việc để làm việc từ xa. Tạ Cảnh Hòa thỉnh thoảng đi vào đưa trái cây cho anh, và thường thấy màn hình máy tính toàn là tiếng nước ngoài.
Rơi vào im lặng.
Vài ngày sau.
Thời Lận Xuyên đột nhiên nghe thấy y hỏi mình,
Lúc đó, hai người vừa tắm xong, đang chuẩn bị đi ngủ. Thời Lận Xuyên lật y nằm xuống, thản nhiên nói: “Đăng ký lớp gì chứ? Anh có thể dạy em.”
Trước tiên anh sờ đầu Tạ Cảnh Hòa, nói ra một từ tiếng Anh, sau đó là mắt, mũi, miệng, kiên nhẫn dạy từng chút một, mặc kệ sự phản đối của chính Tạ Cảnh Hòa.
“Những cái này em vẫn biết mà!”
Thời Lận Xuyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang tóe lửa của y, lấy bản thân làm mẫu, hỏi: “Vậy em có biết từ này nghĩa là gì không?”
Ngay sau đó, người đàn ông lạnh lùng thốt ra một từ tiếng Anh.
“Suck.”
“…Thầy ơi, em muốn học tiếng Anh nghiêm túc.”
“Nộp học phí trước đã.”
May mắn thay, cuối cùng Tạ Cảnh Hòa cũng đạt được ước nguyện, học được tiếng Anh nghiêm túc.
Chiều hôm sau.
Người đàn ông ra khỏi phòng làm việc, tay cầm một chồng giấy in đã được đóng gáy, rồi kéo y đến trước bàn.
“Không phải muốn học à?”
Học được nửa chừng, Tạ Cảnh Hòa hỏi anh:
“Nếu em muốn học tiếng Pháp thì sao? Anh cũng có thể dạy?”
Rồi đọc ra một loạt tên các ngôn ngữ như đọc tên món ăn.
Thời Lận Xuyên đẩy bài kiểm tra tiếng Anh đã chấm xong về phía y, dùng nắp bút chỉ vào bài làm nở hoa khắp nơi, “Anh có thể dạy, nhưng em chắc chắn mình…?”
Anh không nói hết.
Nhưng ý tứ thì rất rõ ràng.
Tạ Cảnh Hòa: “Có phải anh đang cười nhạo em không?”
Thời Lận Xuyên bình tĩnh phản bác: “Anh đã nhịn rồi.”
Tạ Cảnh Hòa liếc nhìn điểm số trên bài kiểm tra, mặt hơi nóng.
Vài ngày sau nữa.
Thời Lận Xuyên đang ngồi trước máy tính trong phòng làm việc, bỗng nghe thấy tiếng đàn piano đứt quãng vọng lên từ dưới nhà. Anh cầm chiếc ly thủy tinh rỗng, đi xuống xem.
Một góc phòng khách được dọn dẹp gọn gàng.
Thêm một cây đàn piano rõ ràng là đắt tiền.
Tạ Cảnh Hòa đang ngồi trên ghế đàn, ngón tay nhấn từng phím đàn, đánh một bản “Twinkle, Twinkle, Little Star” gần như không ra giai điệu.
Thời Lận Xuyên dựa vào lan can cầu thang, vẻ mặt khó hiểu, đầu ngón tay trỏ cũng gõ từng nhịp vào thành ly.
Chẳng bao lâu.
Thời Lận Xuyên vỗ tay cho y.
“Tốt lắm.”
“Linh hoạt như chân em vậy.”