Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 730: Thí chủ khoan đã (43)



Editor: Tieen

 

Chương 730: Thí chủ khoan đã (43)

 

Trái tim là điểm tựa để chống đỡ một người sống sót, hồn phách có thể dưới sự dẫn dắt của pháp thuật dẫn hồn, tìm được trái tim của mình.

 

Đó là lý do tại sao hồn phách của nhi tử nông hộ bị triệu hoán.

 

Oan hồn bị triệu hoán mà đến, đám người trụ trì không biết nguyên nhân, vẫn lấy Lan Ý làm nguyên nhân điều tra, tất nhiên tra không ra cái gì.

 

Oan hồn tác quái, cuối cùng trời xui đất khiến bị siêu độ.

 

Mà hồn phách của Lan Ý, sau khi bị thụ yêu thu lại, khi nó bị ma chướng quấy nhiễu, đem hồn phách hấp thu.

 

Lan Ý không có luân hồi, không còn tồn tại, thật sự biến mất khỏi thế giới này.

 

Thụ yêu hấp thu hồn phách của Lan Ý, sau đó bị ma chướng cắn trả, mà nó đang phản kháng, cho nên bộ dáng hiện ra chính là một cỗ khói xám.

 

Huyền Thanh tuy rằng ăn đan dược của Tô Mộc, nhưng nội thương không trị được, kiên trì chống đỡ một đường trở về chỗ ở, một đầu ngã trên giường, hôn mê bất tỉnh.

 

Không thể tự hỏi tại sao Tô Mộc có thể biến đổi hình dạng con người.

 

Cũng không cách nào tự hỏi vì sao thụ yêu lại dễ dàng bị hắn thu vào túi bắt yêu như vậy.

 

Càng không thể suy nghĩ về thủ phạm của vụ án này.

 

Hồ ly màu trắng bạc ngồi trên giường, nhìn khuôn mặt ngủ say của Huyền Thanh, dùng móng vuốt lau sạch vết móng vuốt cô đã in trên sườn hắn.

 

Móng vuốt mềm mại lau mặt hắn, làm cho Huyền Thanh vô ý thức cọ cọ.

 

Sau khi lau sạch dấu móng vuốt trên sườn mặt của hắn, Tô Mộc đánh giá hắn tê liệt ngã xuống trên giường.

 

Sau đó, bắt mạch cho hắn.

 

Nội thương nghiêm trọng, chỉ có thể dưỡng.

 

Tô Mộc từ trên giường nhảy xuống, huyễn hóa hình người, lấy khăn mặt và nước trở về, cởi tăng y dính vết máu trên người hắn ra, lau vết bẩn trên người còn có vết máu cho hắn.

 

Toàn bộ đều được cao dược khử trùng ở những nơi có vết thương.

 

Chờ Tô Mộc chuẩn bị xong, trời xám xịt chậm rãi sáng lên.

 

Duỗi thắt lưng, huyễn hóa thành nguyên hình, trèo lên giường tựa vào đầu hắn, xoay người ngủ.

 

Mãi cho đến khi mặt trời chiếu sáng, quan binh mấy ngày nay vẫn đi cùng Huyền Thanh đến gõ cửa, mới đánh thức Huyền Thanh đang ngủ say.

 

Lỗ tai Tô Mộc lười biếng giật giật, không có mở mắt ra.

 

Huyền Thanh ôm đầu có chút đau đớn, chậm rãi mở hai mắt ra, không biết từ khi nào tiểu hồ ly mềm mại bị hắn ôm vào trong ngực, hô hấp đồng đều phun ra ở ngực hắn.

 

Ấm áp, ngứa ngáy.

 

Thấy cô ngủ say, Huyền Thanh vốn định ngâm nhẹ một câu “A di đà phật” đổi thành mặc niệm ở đáy lòng.

 

Huyền Thanh chậm rãi đứng dậy, vốn không muốn kinh động cô đang ngủ an nhàn, nhưng hắn vừa mới đứng dậy, liếc mắt một cái liền đối diện với đôi mắt to của cô.

 

“Ta đi mở cửa.” Tô Mộc nói.

 

Hắn còn có nội thương, không thể động loạn.

 

Cô từ trên giường nhảy xuống, mở cửa, sau đó quay đầu đi về phía Huyền Thanh.

 

Quan binh đứng ở ngoài cửa nhìn thấy cửa mở, đang muốn chào hỏi Huyền Thanh.

 

Nhưng cửa mở ra, đối diện không có ai?!

 

Không ai cả!?

 

Cánh cửa đó mở ra như thế nào?

 

Quan binh đang nuốt nước miếng, nghĩ đến một thứ không tốt, sau đó liền nhìn thấy Tô Mộc sau khi mở cửa đang xoay người trở về.

 

Hồ, hồ ly?

 

Thì ra là hồ ly do pháp sư Huyền Thanh nuôi mở cửa sao?

 

“Thí chủ có chuyện gì?”

 

Giọng nói của Huyền Thanh cắt đứt nghi hoặc của quan binh.

 

Quan binh bước vào cửa, nhìn thấy Huyền Thanh đang ngồi thiền trên giường.

 

Sắc mặt có chút trắng bệch, quan binh hỏi: “Pháp sư đây là làm sao vậy?”

 

Nhìn giống như bị bệnh, nhưng hôm qua còn tốt, hôm nay sao lại bị bệnh?

 

“Bần tăng không có gì đáng ngại.” Huyền Thanh trả lời.

 

“Hôm qua nói Lan Ý hôm nay hạ táng, nhưng Lan gia vẫn không có động tĩnh, cửa lớn Lan gia đóng chặt, cũng không biết tình huống gì.”

 

Quan binh nói rõ mục đích đến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.