Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 160: [Thế giới 3] Chương 160



Đồ Thiên Bá chết, hưởng thọ ba trăm hai mươi bảy tuổi.

 

Có câu “tu chân vô tuế nguyệt, du du sổ thiên tái” (tu chân không có năm tháng, thong dong trải qua mấy ngàn năm), người phàm luyện khí ngộ đạo, nhưng chỉ khi Trúc Cơ thành công mới được coi là chính thức bước vào đạo. Dựa theo thể chất, linh căn và ngộ tính của mỗi người, họ có thể sống hai ba trăm tuổi, nói cách khác,

 

Ba trăm hai mươi bảy tuổi chính là cái tuổi đang sung sức.

 

Thế nhưng, ngay lúc này.

 

Thi thể của Đồ Thiên Bá đã lạnh ngắt.

 

Nếu tin tức này được truyền ra, chắc chắn sẽ làm chấn động toàn bộ giới tu chân.

 

Bởi vì, hắn không phải một vô danh tiểu tốt ở kỳ Trúc Cơ, mà là một nhân vật lớn có danh tiếng vang dội khắp giới tu chân, từng tự lập tông môn “Lục Thiên Tông” vào ba trăm năm trước. Dưới trướng hắn thu nhận vô số tu sĩ gian trá, hung ác, tất cả đều tôn kính gọi hắn một tiếng:

 

“Tôn thượng.”

 

Còn những nhân sĩ chính đạo khác thì ít nhất cũng phải gọi một tiếng:

 

“Ma đầu!”

 

Đồ Thiên Bá nhập đạo từ khi còn nhỏ, danh tiếng này là do hắn giết chóc mà có.

 

Thực ra, hắn vốn là một đứa trẻ sống trong một ngôi làng nghèo khổ. Mẹ hắn băng huyết mà chết vào ngày sinh hắn, hắn được người cha làm nghề đồ tể một tay nuôi nấng trưởng thành. Cho đến năm bảy tuổi, một vị tiên nhân tán tu đi ngang qua ngôi làng, phát hiện hắn có tư chất tu tiên, bèn nhận hắn làm đồ đệ, dẫn hắn rời làng đi tu luyện.

 

Trước khi đi.

 

Người cha đồ tể và dân làng quỳ trên đất bái biệt tiên nhân, rồi kéo tay hắn dặn dò tha thiết: “Con ơi, sau này phải theo tiên trưởng học pháp thuật thật tốt…”

 

Đồ Thiên Bá rơi lệ từ biệt người thân duy nhất, từ đó bước lên con đường cầu tiên vấn đạo.

 

Sư phụ Lam Đạo Tử đối xử với hắn cực kỳ tốt, không chỉ dạy hắn tâm pháp luyện khí, mà còn không tiếc linh thạch, đan dược để bồi dưỡng đồ đệ. Đồ Thiên Bá chỉ mất một tháng đã dẫn khí nhập thể, sau đó mười năm Trúc Cơ. Vơi tốc độ tu luyện này, dù ở đâu cũng có thể được ca tụng là ‘thiên tài’.

 

Ngày Trúc Cơ, Lam Đạo Tử vui mừng vuốt râu cảm thán:

 

“Đồ nhi, đồ nhi ngoan của ta…”

 

“Con không hổ là tà cốt trời sinh, là nguyên liệu tốt để tu tiên luyện bảo! Công sức vi sư bồi dưỡng con nhiều năm cũng không uổng phí, giờ là lúc con báo đáp vi sư rồi!”

 

Thế là, Đồ Thiên Bá trơ mắt nhìn vẻ mặt hiền lành của vị tiên sư áo trắng đột nhiên thay đổi, trở nên dữ tợn và âm tà. Ông ta phất tay, tế ra một cái đỉnh tà ác toàn thân đen như mực, phát ra ánh sáng đỏ sẫm.

 

“Đây là Luyện Hồn Đỉnh!”

 

Dứt lời, cái đỉnh đen to bằng bàn tay ấy bay lên không, miệng úp ngược, hóa thành một cái bóng đen che khuất cả bầu trời. Huyết khí màu đỏ tươi từ trong đó tràn ra, bao vây lấy Đồ Thiên Bá. Hắn nhìn rõ thân đỉnh khắc đầy đầu ác quỷ, như đang gào thét không tiếng động, khiến người ta lông tóc dựng ngược.

 

Trong màn sương máu xen lẫn tiếng quỷ khóc thê lương, thật sự khiến người ta sởn tóc gáy.

 

Đồ Thiên Bá vừa mới Trúc Cơ tất nhiên không địch nổi Lam Đạo Tử đã gần đạt tới kỳ Nguyên Anh viên mãn. Trong chớp mắt, hắn bị ném vào đỉnh để làm vật liệu luyện khí.

 

Âm hồn xuyên qua thân thể, tà hỏa thiêu đốt linh hồn.

 

Hắn ở trong đỉnh bảy bảy bốn mươi chín ngày, toàn thân râu tóc và máu thịt đều bị luyện mất, chỉ còn lại bộ xương đen sì.

 

Sau này, Đồ Thiên Bá mới biết –

 

Lam Đạo Tử này, không phải là một tán tu tiên nhân gì cả, mà là một ma tu lòng dạ độc ác. Lão lại thích giả vờ làm người tốt, trước tiên lừa gạt người ta, sau đó ném họ vào luyện ngục vô biên, vừa thưởng thức vẻ tuyệt vọng của đối phương, vừa cười ngạo mạn.

 

Lão tình cờ có được Luyện Hồn Đỉnh – một bảo vật quý giá, nhưng không dám tùy tiện sử dụng, e rằng sẽ bị tà đỉnh cắn trả. Vì vậy, lão đi khắp nơi bắt người nhét vào đỉnh để đốt luyện.

 

Đồ Thiên Bá còn biết được –

 

Thì ra Lam Đạo Tử vừa dẫn hắn đi, sau lưng đã dùng toàn bộ người và vật trong ngôi làng để tế đỉnh.

 

Lời từ biệt ngày đó, nào ngờ đã là vĩnh biệt.

 

Đồ Thiên Bá đau khổ tột cùng. Vào thời khắc cuối cùng, hắn lại dung hợp với Luyện Hồn Đỉnh, tu vi tăng vọt, sau đó điều khiển tà đỉnh, thành công giết ngược Lam Đạo Tử có tu vi cao hơn hắn rất nhiều. Hắn hấp thu toàn bộ tu vi của Lam Đạo Tử, một sớm từ Trúc Cơ vọt lên Nguyên Anh.

 

Chỉ là máu thịt và râu tóc của hắn đều bị Luyện Hồn Đỉnh hấp thu, linh hồn khó mà tách rời, chỉ có thể dùng sương máu bao phủ bộ xương, tái tạo lại thân thể. Đồ Thiên Bá đã không biết mình có còn là người không, hay đã trở thành một phần của Luyện Hồn Đỉnh, chỉ biết bên tai lúc nào cũng văng vẳng tiếng oan hồn khóc than gào thét trong đỉnh.

 

Tiếng ồn ào đến mức đầu óc đau nhức, hận không thể đào óc khoét tai.

 

Hắn đã thử rồi, nhưng chẳng có tác dụng gì.

 

Sau khi giết ngược Lam Đạo Tử, Đồ Thiên Bá trở về quê hương một chuyến. Hắn tận mắt chứng kiến ngôi làng nhỏ biệt lập với thế giới bên ngoài bị đốt thành tro tàn, chỉ còn lại một mảnh hoang vu, không còn một chút hơi người.

 

Trong lòng Đồ Thiên Bá bi thương không thôi.

 

Tuy nhiên, cảm xúc của hắn càng kích động, hắn càng bị Luyện Hồn Đỉnh ảnh hưởng. Giống như chính hắn cũng trở thành một tà binh khát khao nuốt chửng máu thịt và linh hồn, lý trí gần như biến mất hoàn toàn.

 

Suy đi nghĩ lại, Đồ Thiên Bá quyết định giải quyết vấn đề người và đỉnh dung hợp.

 

Không còn cách nào.

 

Thật sự quá ồn.

 

Mỗi thời mỗi khắc, bên tai hắn đều có gần vạn tiếng khóc than gào thét, gặp người thì gào to ‘giết giết giết’, ngay cả khi đi ngang qua một con chó hoang, cũng là ‘giết giết giết’.

 

Tiếng giết chóc vang vọng khắp nơi, không dứt bên tai.

 

Đồ Thiên Bá không chịu nổi sự quấy rầy này.

 

Đúng lúc đó, hắn nghe nói có một môn phái trong giới tu chân, tên là “Diệu Tiên Tông”, trên dưới tông môn đều cực kỳ giỏi chữa thương trị bệnh. Tông chủ còn sở hữu Diệu Thủ Tiên Thuật, nghe nói không có bệnh nan y nào mà người nọ không giải quyết được.

 

Thế là, Đồ Thiên Bá mang theo túi càn khôn nhặt được từ chỗ Lam Đạo Tử, định đến đó nhờ giúp đỡ.

 

Không ngờ, trên đường đi, hắn gặp không ít tu sĩ. Những người này vừa nhìn thấy hắn đã la hét là ma đầu, còn giơ vũ khí lên đòi giết hắn.

 

Đồ Thiên Bá: “?”

 

Ban đầu, Đồ Thiên Bá đã thử giải thích: Hắn không phải là ma tu, chỉ là vì ma khí trong Luyện Hồn Đỉnh quán thể, nên trông hắn không giống người tốt. Đôi mắt đỏ hoe cũng không phải vì khát máu mà chỉ là vì không ngủ được yên giấc, khiến dung mạo bị tổn hại.

 

Nhưng những tu sĩ chính đạo kia chỉ coi đó là ngụy biện, vẫn muốn giết giết giết hắn.

 

Kết quả thì, không có ngoại lệ.

 

Đương nhiên là Đồ Thiên Bá đã giết hết bọn họ.

 

Phiền quá.

 

Những tu sĩ chính đạo này thật sự quá phiền phức.

 

Sau khi giao chiến kết thúc, Luyện Hồn Đỉnh không cần hắn điều khiển cũng tự động hấp thu tu vi của những người kia, khiến cảnh giới của Đồ Thiên Bá càng lên cao. Nhưng bản thân hắn lại không vui chút nào, vì tu vi càng cao, tiếng ồn ào bên tai càng lớn, khiến đầu óc đau như muốn nứt ra.

 

Có cắt đầu đi cũng vô dụng.

 

Tiếng nói đó tác động lên thần hồn của hắn, không thể nào thoát khỏi.

 

Đồ Thiên Bá còn chưa đến Diệu Tiên Tông, đã bị một đám tu sĩ chính đạo tập hợp bao vây. Mọi người trừng mắt quát mắng, đòi đánh đòi giết, tuyên bố muốn thay trời hành đạo.

 

Đồ Thiên Bá dùng một chiêu ‘Khoảnh khắc luyện hóa’, lỗ tai cuối cùng cũng được thanh tịnh một chút.

 

Đáng tiếc, hắn đã ra ngoài cầu thầy hỏi thuốc mười năm, gặp toàn những tu sĩ không chịu nói với hắn một lời tử tế. Đồ Thiên Bá trải qua trăm ngàn gian nan mới đến được Diệu Tiên Tông, nhưng đối phương lại dứt khoát khởi động trận pháp hộ sơn, cự tuyệt hắn ngoài cổng, còn mồm năm miệng mười nói rằng:

 

Nếu tiến thêm một bước, sẽ khai trận tru sát ma đầu.

 

Đồ Thiên Bá thật sự không chịu nổi sự uất ức này.

 

Hắn chỉ muốn đi khám bệnh thôi mà!

 

Nhưng hắn không nghe theo tiếng oan hồn khóc than trong Luyện Hồn Đỉnh, giết hết những người đang ngăn cản mình, mà tìm một nơi non xanh nước biếc, linh khí dồi dào, xây dựng động phủ của mình. Sau đó, hắn tìm kiếm sách y thuật và phương pháp tu luyện liên quan từ pháp khí trữ vật đã thu hoạch được trong những năm qua.

 

Vấn đề không lớn.

 

Hắn có thể học y thuật, tự cứu mình.

 

Và hắn thực sự đã tìm thấy.

 

Đồ Thiên Bá thử từng cách một.

 

Nếu không có tác dụng, thì đổi cách khác.

 

Sau này không hiểu sao, dần dần có các ma tu tụ tập về gần đây. Nghe nói hắn đang phiền não vì chứng đau đầu và phương pháp phân hồn, họ liền chủ động cống nạp các loại linh thực, đan dược, pháp khí và các loại bí pháp liên quan, còn tôn Đồ Thiên Bá làm chủ, gọi hắn là “Tôn thượng”.

 

Đồ Thiên Bá không hề thích ma tu.

 

Đương nhiên.

 

Hắn cũng không thích những tu sĩ chính đạo chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt.

 

So sánh hai bên, ma tu vẫn tốt hơn một chút.

 

Ít nhất khi giết thì không nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.

 

Ba trăm năm sau đó, Đồ Thiên Bá say mê nghiên cứu cách tách mình ra khỏi Luyện Hồn Đỉnh, rồi ngủ một giấc thật ngon. Trong thời gian đó, nếu thật sự không chịu nổi tiếng ‘giết giết giết’ bên tai, hắn sẽ xách đao đồ tể đi đến thung lũng nhỏ ngoài động phủ, giết một con lợn để giải cơn ghiền.

 

Nhân tiện, cũng ăn mừng phương pháp trị liệu ‘Nhục Linh Chi’ của hắn đã bước đầu có hiệu quả.

 

Gần trăm năm qua, Đồ Thiên Bá đã tìm ra một phương pháp tách rời – đầu tiên dùng Nhục Linh Chi để nuôi xương, khiến nó mọc lại máu thịt của người phàm; sau đó, hắn hiện đã là tu sĩ kỳ Hợp Thể, sắp đột phá lên kỳ Đại Thừa, đến lúc đó sẽ mượn lôi kiếp để tách hắn và Luyện Hồn Đỉnh.

 

Không thành công, thì thành nhân!

 

Vì ngày này, Đồ Thiên Bá đã chuẩn bị đầy đủ.

 

Thế nhưng, trước khi lôi kiếp đến,

 

Có một người đột nhiên xuất hiện gần động phủ của hắn.

 

Ngày hôm đó, mây đen giăng kín, âm phong gào thét, mang theo một luồng khí lạnh thấu xương.

 

Trong không khí tràn ngập mùi mục nát và máu tanh, những ngọn núi ở xa hình thù kỳ dị, không có một ngọn cỏ. Dưới bầu trời u ám, chúng trông thật ma quái, hoàn toàn không còn vẻ đẹp của ba trăm năm trước.

 

Lúc đó, Đồ Thiên Bá đang xách đao đi vào thung lũng. Rẽ qua một khúc quanh, hắn thấy một người đàn ông lạ mặt đứng phía trước.

 

Người đó có dáng người cao ráo, mặc một chiếc áo lụa trắng như ánh trăng, tà áo bay phất phơ trong gió, như ánh trăng đang từ từ chảy trôi. Dung mạo lại càng tuấn tú phi phàm, cả người trong suốt sáng sủa như ngọc thạch.

 

Đồ Thiên Bá không kìm được khựng lại, ngây người trong giây lát.

 

Giới tu chân đầy rẫy mỹ nam thiên tiên, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy một người đẹp đến vậy.

 

Có thể nói, là thiên tiên trong số các thiên tiên.

 

Người đàn ông dừng lại trong thung lũng u ám này, cả người như được bao bọc trong một luồng hào quang nhàn nhạt. Khi y ngưng thần nhìn tới, Đồ Thiên Bá chỉ cảm thấy trong mắt đối phương có một sự ôn hòa như làn gió mát, nhưng lại mang theo một áp lực vô hình, khiến hắn hơi khó chịu. Tiếng gào thét bên tai đột nhiên nổ tung:

 

“Chắc chắn là tu sĩ chính đạo đến gây sự, giết!”

 

Đồ Thiên Bá lập tức giơ tay lên, tát mạnh vào mặt mình một cái, tức giận mắng:

 

“Cãi nhau cái gì mà cãi, ta còn chưa lên tiếng, đến lượt các ngươi ồn ào à?!”

 

Bốp một tiếng, vang vọng khắp thung lũng nhỏ.

 

Nhiếp Vô Hồi khẽ giật mình.

 

“Tiểu hữu, vì sao lại tự làm mình bị thương?”

 

Nhiếp Vô Hồi xuất hiện ở đây, thực ra không phải là ngẫu nhiên.

 

Trong giới tu chân, có rất nhiều tông môn, trong đó ‘Quy Thanh Môn’ được công nhận là thủ lĩnh chính đạo.

 

Tông môn được thành lập đã hơn ngàn năm, Nhiếp Vô Hồi chính là trưởng lão của Quy Thanh Môn, trấn thủ Linh Triệu Sơn. Ngay cả môn chủ hiện tại thấy y cũng phải gọi một tiếng sư thúc, nhưng y đã bế quan hơn ba trăm năm, trong thời gian đó không ai được gặp.

 

Ngay cả đệ tử thân truyền của y là Cố Thần, cũng đã ba trăm năm không gặp.

 

Vì vậy, không ai biết Nhiếp Vô Hồi vừa xuất quan đã đến đây.

 

Thực ra, vừa nãy y vẫn đang bế quan. Nhưng đột nhiên cảm ứng được thẻ ngọc bên hông hơi nóng lên, sau đó, trên ngọc hiện ra một hàng địa danh.

 

Giây tiếp theo.

 

Nhiếp Vô Hồi đã được truyền tống đến nơi này.

 

Nghĩ đến đây.

 

Nhiếp Vô Hồi ngẩng đầu nhìn thiếu niên không rõ thân phận ở gần đó.

 

Thiếu niên có một khuôn mặt trẻ con, mày mắt thanh tú, trông chừng mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng dung mạo của người tu chân không thể lấy đó làm thật. Bản thân Nhiếp Vô Hồi cũng đã gần một ngàn ba trăm tuổi, nhưng vẻ ngoài vẫn dừng lại ở độ tuổi đôi mươi.

 

Hơn nữa, nơi này ma khí ngút trời.

 

Người có thể đi lại ở đây, nhìn thế nào cũng không thể là một thiếu niên bình thường.

 

Thế nhưng, tuy thiếu niên này có một đôi mắt hạnh tròn sáng, đuôi mắt hơi cong lên, dường như mang theo vài phần ngây thơ hồn nhiên, nhưng trong mắt lại u ám vô cùng, như thể đã mệt mỏi đến cực độ. Quần áo trên người cũng chỉ là loại vải bình thường.

 

Thêm vào đó, hành vi chưa gì đã tự tát mình của đối phương.

 

Có rất nhiều điểm đáng ngờ.

 

Nhiếp Vô Hồi biết ma tu thích bắt người thường để luyện đan, tế trận, hoặc để nô dịch. Y không hành động hấp tấp, mà hỏi lại đối phương để xác nhận:

 

“Tiểu hữu, xin hỏi nơi đây có phải là Liên Lục Phong?”

 

Thiếu niên nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc, như không nghe rõ câu hỏi của y.

 

Nhiếp Vô Hồi đành lặp lại một lần nữa.

 

Sau đó, thiếu niên sờ sờ khuôn mặt bị mình tự tát sưng, đáp lại một cách khó hiểu: “Không phải, ta ở đây cũng khá lâu rồi, chưa từng nghe qua.”

 

Nhiếp Vô Hồi lại hỏi: “Vậy đằng sau đó, có phải là Huyết Cốt Động?”

 

Y giơ tay chỉ, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang phong thái tiên gia. Đồ Thiên Bá quay đầu nhìn theo hướng y chỉ, chính là nơi mình vừa đi tới, đáp lại một cách mơ hồ và khó hiểu: “Hả? Huyết động gì cơ? Chẳng phải đó chỉ là một cái hang đá bình thường thôi ư?”

 

Lần trước ở trong đó, vẫn là một con gấu hoang.

 

“Ta cũng chưa từng nghe qua.” Hắn bổ sung thêm.

 

Đồ Thiên Bá nói xong, thầm cảm thán rằng vận khí của mình mấy trăm năm qua quả nhiên đã tốt hơn rất nhiều, vậy mà có thể nói chuyện một cách ôn hòa với một tu sĩ chính đạo – có lẽ là vì người này trông thật sự quá đẹp, hơn nữa lại không ngay lập tức giơ vũ khí ra với hắn. Nhưng cũng có thể là do đợt trị liệu của hắn đã có hiệu quả, không chỉ dung mạo đã hồi phục được rất nhiều, mà ma khí cũng có thể che giấu một cách tự nhiên.

 

Đồ Thiên Bá.

 

Ngươi thật là giỏi.

 

Càng nghĩ, tâm trạng hắn càng tốt hơn một chút, còn chủ động nói một câu:

 

“Ở đây toàn là ma tu, ngươi mau đi đi.”

 

Tuy nhiên, hắn không chịu nổi ma tu khác bén mảng đến động phủ của mình, ai dám làm càn, Đồ Thiên Bá trở tay một cái là ‘giết giết giết’, nên ở các ngọn núi gần đây chỉ có một mình hắn là ma tu.

 

Chỉ là trăm năm gần đây, Đồ Thiên Bá tập trung nuôi dưỡng thân thể, chuẩn bị đón thiên lôi kiếp, hiện đang ở thời khắc quan trọng, hắn không muốn bị phân tâm vì chuyện khác.

 

Chủ yếu là, người đối diện nói chuyện dịu dàng, nghe cũng khá hay.

 

Vì thế hắn mới hiếm khi kiên nhẫn nói ra một câu thành thật.

 

Tuy nhiên, Nhiếp Vô Hồi không hề nhúc nhích.

 

Y không thể đi.

 

Hơn ba trăm năm trước, đại trưởng lão của phái Chiêm Tinh từng đến thăm Quy Thanh Môn, thẳng thắn với Nhiếp Vô Hồi rằng mình đã dùng toàn bộ tu vi để bói toán, và tính ra rằng giới tu chân sắp có một đại kiếp nạn diệt thế. Đến lúc đó, e rằng toàn bộ thế giới sẽ tiêu vong, chỉ có Nhiếp Vô Hồi mới có thể xoay chuyển càn khôn, hóa giải kiếp nạn này.

 

Đại trưởng lão chỉ để lại một thẻ ngọc tiên tri, rồi qua đời tại Quy Thanh Môn.

 

Ba trăm năm sau đó.

 

Nhiếp Vô Hồi bế quan tu luyện, chờ đợi ngày ứng kiếp đến.

 

Chính là ngày hôm nay.

 

Y nhớ lại những dòng chữ hiện trên thẻ ngọc, từ từ nói: “Ta đến để tìm một ma tu.”

 

Đối mặt với ánh mắt của thiếu niên, Nhiếp Vô Hồi nói tiếp:

 

“Liên Lục Phong, Huyết Cốt Động.”

 

“– Ta đến tìm Đồ Tiểu Minh.”

 

Y suy nghĩ, giọng nói có chút do dự: “Chiêm tinh tiên đoán, ta phải giết hắn, mới có thể ngăn chặn đại kiếp diệt thế.”

 

Vừa dứt lời, nụ cười nhàn nhạt trên mặt thiếu niên đối diện đột ngột cứng lại. Vẻ ngoài của hắn trông vô hại, khuôn mặt trẻ con nghịch ngợm đáng yêu, nhưng toàn thân lại bốc lên một luồng huyết sát âm khí, ẩn sau vẻ ngoài ngây thơ là sát ý khiến người ta kinh hãi.

 

“…Đồ Tiểu Minh?”

 

Đã lâu rồi Đồ Thiên Bá không nghe thấy cái tên này. Theo lẽ thường, những người biết cái tên này đều đã chết sạch, ví dụ như cha hắn và dân làng, ví dụ như sư phụ Lam Đạo Tử, hay những tu sĩ chính đạo hắn gặp gỡ trong mười năm du ngoạn bên ngoài.

 

Như mỉa mai, như cười lạnh, như gào khóc.

 

Đồ Thiên Bá đột nhiên nghe thấy tiếng cha hắn gào thét, không kìm được ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy bầu trời u ám không chút ánh sáng, hắn vô thức lẩm bẩm: “Cha, con không muốn tu tiên, tu tiên không vui chút nào…”

 

Giây tiếp theo.

 

Nhiếp Vô Hồi thấy hai hàng huyết lệ chảy dài trên mặt thiếu niên, hắn lạnh giọng chất vấn y:

 

“Thì ra ngươi cũng đến để giết ta?”

 

Không đợi Nhiếp Vô Hồi kịp phản ứng, thiếu niên như biến đổi sắc mặt, vẻ mặt giận dữ và hiểm ác, toàn thân bao phủ trong sương máu nồng đậm. Sương máu mơ hồ tạo thành hình dáng một cái đỉnh.

 

Hắn lạnh lùng quát, thấp giọng hô:

 

“Bản tôn chính là Lục Thiên Tông · Tà Cốt Ma Tôn · Đồ Thiên Bá!”

 

“Ngươi muốn chết, ta thành toàn cho ngươi!”

 

Trong chớp mắt.

 

Thiếu niên lại bắt đầu tự vả vào mặt mình, hô to:

 

“Im miệng, tất cả im miệng cho ta!”

 

“Không được nói, ai nói nữa ta tát người đó!”

 

Sương máu âm độc xông thẳng vào mặt Nhiếp Vô Hồi, hóa thành từng khuôn mặt khô lâu, như muốn cắn xé y thành từng mảnh nhỏ. Y là tu sĩ kỳ Đại Thừa, lập tức thân hình lóe lên, trong tay đã cầm chặt thanh tiên kiếm bản mệnh của mình, tên là [Bất Tuân].

 

Nhưng Nhiếp Vô Hồi không hành động hấp tấp.

 

Thiếu niên bị sương máu bao quanh, lúc khóc lúc cười, trông như phát điên.

 

Đúng lúc này.

 

Dường như Nhiếp Vô Hồi cảm ứng được điều gì, ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt không khỏi nghiêm lại.

 

Chỉ thấy trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn, những con lôi xà mang ánh sáng lạnh lẽo quấn quanh giữa các đám mây, phát ra tiếng roẹt roẹt rùng rợn, rồi trong chớp mắt bổ xuống mặt đất, như muốn xé nát hai người họ!

 

Là Thiên Lôi Kiếp!

 

Đồ Thiên Bá chết, nhưng không chết hoàn toàn.

 

Chỉ là thân xác đã lạnh.

 

Linh hồn thì vẫn còn.

 

Đỉnh cũng vẫn còn.

 

Toàn là tin xấu!

 

Thật đáng tiếc cho hắn đã mất gần trăm năm để nuôi dưỡng cái thân thể hơn trăm cân này, giờ thì nằm trên đất cháy xém bên ngoài, mềm nhũn bên trong, ngửi còn thấy khá thơm. Chỉ một lần này thôi, Đồ Thiên Bá không những không tách ra khỏi Luyện Hồn Đỉnh, mà còn dung hợp với nó một cách triệt để hơn.

 

Hắn ngồi xổm bên cạnh thi thể của mình, đau lòng đến suýt khóc.

 

Một lúc sau.

 

Đồ Thiên Bá cố gắng nhịn nước mắt, ngẩng đầu nhìn quanh một lượt.

 

Sau khi thiên lôi đi qua, nơi vốn đã không có một ngọn cỏ lại càng tan nát hơn, những ngọn núi liên tiếp đều bị san phẳng, huống chi là ngọn núi nhỏ và động phủ của hắn.

 

Sau đau buồn là phẫn nộ và oán hận.

 

Hắn thật hận chính mình đã không giết ngay kẻ đó từ cái nhìn đầu tiên. Đáng ghét, không biết tên người đó là gì, tóm lại! Tên nam tử xinh đẹp mặc đồ trắng thật đáng chết!

 

Sau này hắn sẽ không bao giờ cười với đàn ông mặc đồ trắng nữa!

 

Trước tiên Đồ Thiên Bá thu lại thi thể thơm lừng của mình, sau đó đi thăm dò vài ngọn núi gần đó, không tìm thấy tay cụt chân cụt của người đàn ông kia, hắn không kìm được nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm:

 

“Tốt nhất là bị sét đánh thành tro rồi.”

 

“Nếu không bản tôn nhất định sẽ tìm được ngươi, khiến ngươi phải hối hận vì đã xuất hiện trước mặt ta!”

 

Vừa nói, Đồ Thiên Bá lại bi thương từ trong tâm: “Toi rồi, dường như đã dung hợp với Luyện Hồn Đỉnh sâu hơn rồi, tiếng dụ dỗ của tâm ma cũng nhiều thêm….”

 

Nếu không thì,

 

Tại sao hắn lại nghe thấy một giọng nói xa lạ kỳ quái ‘ting’ một tiếng trong đầu, rồi nói những lời mà hắn hoàn toàn không hiểu?

 

“Xin chào ký chủ.”

 

“Bản hệ thống là Hệ thống sắm chồng cũ N001, vì vai diễn “chồng cũ tra nam” trong thế giới của quyển sách này bị thiếu, nên đặc biệt liên kết với ký chủ để hoàn thành các tình tiết then chốt liên quan đến vai diễn này. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành…”

 

Trong không gian hệ thống.

 

Giọng điện tử của quả cầu ánh sáng trắng ngày càng nhỏ.

 

Chưa nói xong lời hướng dẫn để liên kết với ký chủ mới, nó nhìn hình ảnh nhân vật hiển thị trên màn hình và hồ sơ cơ bản của ký chủ được tạo tự động bên cạnh, không kìm được hét lên “Á đù”, “Trời má, liên kết với NPC bản địa rồi!”

 

Tạm biệt ký chủ trước, N001 kéo hệ thống con để dịch chuyển dữ liệu, chuẩn bị liên kết với ký chủ mới và đưa người đó đến thế giới nguy cơ tương ứng.

 

Tuyệt đối không ngờ,

 

Nó lại liên kết với một nhân vật trong nguyên tác.

 

Thế giới sách này bắt nguồn từ một cuốn tiểu thuyết tu tiên, lại còn là truyện sư đồ ngược luyến.

 

Nhân vật chính Nhiếp Vô Hồi là tiên quân của Quy Thanh Môn, tính cách của y chính trực, nhìn lạnh lùng, nhưng trong lòng lại có lòng nhân từ bác ái, khi cần thiết, y sẵn sàng hy sinh thân mình vì đại đạo.

 

Đầu câu chuyện là một trận đại chiến giữa nhân vật chính Nhiếp Vô Hồi và Ma Tôn Đồ Thiên Bá.

 

Tiểu thuyết không viết nguyên nhân của trận chiến, chỉ nói rằng Ma Tôn đã chết, còn Nhiếp Vô Hồi thì bị trọng thương, không rõ tung tích.

 

Công chính của câu chuyện là đệ tử duy nhất của Nhiếp Vô Hồi, Cố Thần.

 

Cố Thần khổ sở tìm kiếm sư tôn suốt năm năm, cuối cùng mới phát hiện sư tôn bị trọng thương mất trí nhớ, rơi xuống một lũng sông và được một y tu tâm thuật bất chính cứu sống.

 

Trong lúc Nhiếp Vô Hồi hôn mê, y tu nhận ra y có thể chất Thanh Khí hiếm có trên đời, công dụng tương tự như lô đỉnh, nhưng khác ở chỗ các lô đỉnh khác có thể làm tăng tu vi của đối phương – còn g*** h*p với thể chất Thanh Khí có thể thanh lọc ô uế trong cơ thể đối phương, hoặc tinh luyện linh căn của đối phương.

 

Y tu là một người tu tiên theo con đường tà đạo, linh căn tạp nham. Nếu không tình cờ có được một cuốn bí điển, hắn cũng sẽ không biết trên đời còn có thể chất này. Ngay lập tức, hắn nảy sinh ý đồ xấu.

 

Thừa dịp người còn đang hôn mê, hắn đã cho Nhiếp Vô Hồi uống một loại đan cổ.

 

Trong lòng y tu đại hỉ, dứt khoát quyết định thừa lúc người gặp khó khăn, lừa dối rằng hai người là một đôi đạo lữ ân ái. Hắn còn dùng đan cổ để thúc đẩy chuyện tốt, sau đó suốt năm năm, đêm nào cũng bắt nạt Nhiếp Vô Hồi, lợi dụng thể chất của y để thanh lọc và tinh luyện linh căn cho mình, đồng thời mê đắm dung mạo của y, làm đủ chuyện bỉ ổi.

 

Đúng vào năm thứ năm.

 

Cố Thần, nhân vật chính công, cuối cùng cũng tìm thấy sư tôn Nhiếp Vô Hồi, nhưng lại tình cờ chứng kiến cảnh y tu và sư tôn song tu. Hắn lập tức chấn động cả tâm hồn, bất chấp tất cả đạp cửa xông vào, khiến Nhiếp Vô Hồi khôi phục trí nhớ.

 

Sau khi khôi phục trí nhớ, Nhiếp Vô Hồi nổi giận băm vằm “cái đó” của y tu, rồi dùng một kiếm xuyên tim hắn.

 

Trải nghiệm năm năm này, đã trở thành bí mật giữa sư đồ.

 

Chỉ là Cố Thần đã chứng kiến thần thái kiều diễm kia của Nhiếp Vô Hồi, suốt ngày không thể nào quên, từ đó mới biết mình đã nảy sinh ý nghĩ bất kính với sư tôn.

 

Các tình tiết sau đó, không ngoài chuyện hai nhân vật chính ngược luyến, còn tên y tu chồng cũ tra nam đã sớm bị giết trở thành một cái gai trong lòng Cố Thần, thỉnh thoảng lại được đem ra để cãi nhau.

 

Kết thúc của tiểu thuyết.

 

Hai người trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng cũng HE.

 

Cái này không quan trọng.

 

Quan trọng là.

 

N001 đang cần ký chủ để sắm vai y tu bỉ ổi, hèn hạ, lòng lang dạ sói kia, sau đó trong nhiệm vụ cuối cùng bị đơn phương ly hôn và mất đi bạn đời. Nhưng bây giờ…

 

Vấn đề nảy sinh rồi.

 

Sao, ký chủ, lại là người này cơ chứ!!!

 

Quả cầu ánh sáng trắng lướt nhanh qua lý lịch sơ lược của ký chủ một lần, hai cái chiêm chiếp ôm lấy cái đầu tròn vo của mình gào thét không tiếng động, sau đó đẩy mạnh quả cầu ánh sáng xanh ra trước màn hình, như thể không liên quan đến mình mà huýt sáo một tiếng:

 

“Không phải cậu muốn ‘ting’ ư?”

 

“Vậy thì cậu ‘ting’ đi.”

 

Quả cầu ánh sáng xanh: [….]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.