Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 163



Ký ức của Đồ Thiên Bá giống như một cái túi vải rách, chỗ này rò một chút, chỗ kia rò một chút. Mặc dù hắn đã không còn nhớ rõ sự khởi đầu và kết thúc của lôi kiếp, nhưng hắn vẫn nhớ rằng chính cái tên Tiên Quân chó má này đã phá hỏng kế hoạch lớn đã được hắn ấp ủ hàng trăm năm, hơn nữa người này còn luôn miệng nói…

 

Muốn giết hắn?

 

Thử tưởng tượng xem, ngươi đang yên ổn ở nhà, dốc hết tâm sức nghiên cứu phương pháp chữa trị, bỗng nhiên có một người xuất hiện trước cửa nhà ngươi, nói hai câu không đầu không cuối, rồi nói muốn giết ngươi, ngươi có tức không?

 

Đồ Thiên Bá: “Tức chết đi được!”

 

Thật ra việc bị các tu sĩ chính đạo hô hào đánh giết như vậy, Đồ Thiên Bá đã sớm quen rồi. Bất kể trước đó những người đó nói năng chính nghĩa lẫm liệt, kiên cường sắc bén đến đâu, nhưng cuối cùng, không ngoại lệ đều bị hắn giết ngược lại, sau đó bị hắn vứt ra sau đầu.

 

Không để lại nửa điểm vết tích.

 

Nhưng cái tên Tiên Quân chó má này lại không chết.

 

Còn Đồ Thiên Bá thì tự cảm thấy tổn thất rất lớn, khó mà cứu vãn.

 

Điều khiến hắn đau lòng nhất chính là cái nhục thân đã được nuôi dưỡng gần trăm năm.

 

Đó là thân thể mà Đồ Thiên Bá dùng Nhục Linh Chi có phẩm chất tốt nhất phủ lên khung xương của mình rồi cẩn thận nuôi dưỡng, phải biết rằng cốt thân của hắn đã hòa làm một với tà đỉnh, tràn ngập ma khí âm tà. Linh chi tiên thảo được mệnh danh là “cải tử hoàn sinh” không bị hắn độc chết, hoàn toàn là nhờ hắn ngày đêm cho ăn linh châu…

 

Chỉ cần lơ là một chút, miếng thịt đó sẽ không giữ được.

 

Mất tròn một trăm năm, mới mọc ra được bấy nhiêu!

 

Hơn nữa, Đồ Thiên Bá không hề sợ chết dưới thiên lôi kiếp như những tu sĩ bình thường khác.

 

Hắn chỉ chấp nhận hai kết quả:

 

Một là lợi dụng thiên lôi để tách Luyện Hồn Đỉnh ra, hai là hắn và tà binh này cùng bị lôi kiếp đánh tan thành tro bụi, không còn lại gì.

 

Cả hai giả định này đều bắt nguồn từ một mục đích ban đầu, coi như là khác đường nhưng cùng đích.

 

Hắn chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh.

 

Nhìn xem Đồ Thiên Bá anh tuấn bây giờ nhận lại được gì?

 

Gần trăm cân nhục thân linh chi được nướng thơm phức.

 

Tu vi thăng cấp lên kỳ Đại Thừa.

 

Chưa kể đến việc nhục thân linh chi dễ bị ma khí xâm nhiễm và héo úa, khó nuôi dưỡng đến mức nào, Đồ Thiên Bá vừa nghĩ đến việc mình cần phải đột phá kỳ Đại Thừa, thăng cấp lên kỳ Độ Kiếp mới có thể đón lôi kiếp lần tiếp theo, liền không khỏi tối sầm mặt mũi.

 

Nhìn khắp cả giới tu chân, lần cuối cùng xuất hiện tu sĩ kỳ Độ Kiếp đã là chuyện của mấy ngàn năm trước.

 

Đồ Thiên Bá bẻ ngón tay tính toán.

 

Tốc độ tu luyện của hắn không phải tu sĩ bình thường có thể sánh được, cho dù hắn thuận lợi đột phá kỳ Độ Kiếp, và một lần nữa nuôi dưỡng được một nhục thân linh chi trắng trẻo mập mạp, nhưng vấn đề là, tu vi của hắn càng cao, tu vi của Luyện Hồn Đỉnh cũng theo đó mà tăng lên. Nếu thiên lôi không tách hắn và đỉnh ra, mà hắn cũng không bị đánh chết, ngược lại còn thuận lợi độ kiếp phi thăng…

 

Chẳng phải hắn sẽ vĩnh viễn bị trói buộc với Luyện Hồn Đỉnh ư?!

 

Nghĩ đến đây, sát ý của Đồ Thiên Bá đột nhiên tăng vọt.

 

Bên tai cũng là một loạt tiếng hưởng ứng.

 

Tuy nhiên, trong đó lại có một tâm ma công khai hát bài phản đối, dùng một giọng nói vô cùng đặc biệt mà nói: “Ký chủ, người chết thì lục căn thanh tịnh rồi đấy, ngài ngàn vạn lần đừng dễ dàng tha cho y! Nhất định phải hành hạ y thật dã man!”

 

Đồ Thiên Bá cảm thấy tâm ma thông minh này nói đúng.

 

g**t ch*t cái tên Tiên Quân chó má này thật sự không thể giải được mối hận trong lòng hắn.

 

Lúc này đang là cuối mùa hạ, ánh mặt trời rất chói.

 

Màu xanh trong núi rất đậm, gió trong thung lũng sông mang theo hơi lạnh. Đồ Thiên Bá không tình nguyện lắm cứu người đàn ông đang hôn mê nằm ngã bên bờ sông, nhưng hắn vừa mới lật người đó lên một tảng đá phẳng lớn bên bờ sông, thì đã nghe thấy một tiếng keng.

 

Đồ Thiên Bá nhìn kỹ lại.

 

Thì ra là bàn tay phải của tên Tiên Quân chó má này đang nắm chặt một thanh kiếm gãy.

 

Chính là thanh tiên kiếm được vẽ trên bìa sách.

 

Người đàn ông áo trắng đã ngâm mình trong nước một lúc, bộ dạng vô cùng nhếch nhác. Toàn thân y ướt sũng, không nhìn ra vết thương ở đâu, khuôn mặt trắng bệch vẫn đẹp đến kinh ngạc, tựa như một mảnh trăng vỡ đổ xuống bên chân Đồ Thiên Bá.

 

Giây tiếp theo, thanh kiếm gãy trong tay y đột nhiên phát ra tiếng ngân trong trẻo.

 

Dường như đang chào hỏi người bên cạnh.

 

Đồ Thiên Bá chỉ cảm thấy mình bị khiêu khích.

 

Nhất định là tên Tiên Quân chó má này đã thừa lúc hắn bị thiên lôi đánh trọng thương mà cầm kiếm chém hắn!

 

Đây là hạ tử thủ đấy, kiếm cũng chém đến gãy rồi!

 

Đồ Thiên Bá ghi hết nợ này đến nợ khác trong lòng. Hắn lật tay, rút quyển sách trong ngực ra, nhanh chóng đọc từ đầu – Mặc dù Ma tôn Đồ Thiên Bá đã “bị g**t ch*t” ngay ở phần mở đầu, nhưng trong chương mới lại xuất hiện một Đồ Y Tu, đã nhặt người bị thương nặng hôn mê này về.

 

Y tu trong sách là một tán tu không có tiếng tăm, ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này, vốn định mang người hôn mê này về làm người thử thuốc, nhưng lại phát hiện thể chất của đối phương không tầm thường, ngay lập tức nảy sinh ý đồ xấu, cho đối phương uống đan cổ làm bế tắc kinh mạch, lại đánh xuống chú ngữ mà tà tu thường dùng để khống chế người hầu.

 

“Thể chất Thanh khí?”

 

Tính ra, bây giờ Đồ Thiên Bá mới ba trăm tuổi hơn, trong giới tu chân miễn cưỡng được coi là một hậu bối trẻ tuổi, nhưng từ bảy đến mười bảy tuổi, hắn đã khổ tu trong trận pháp của Lam Đạo Tử. Lam Đạo Tử dạy hắn tu luyện, coi hắn là vật liệu luyện khí mà bồi dưỡng. Mặc dù không keo kiệt đan dược linh thạch, nhưng lại rất ít khi dạy những thứ khác.

 

Mười năm sau đó, Đồ Thiên Bá một mình du ngoạn, tạo ra danh hiệu ma đầu.

 

Ba trăm năm sau, hắn ẩn cư ở địa bàn của mình, để giải quyết vấn đề người và đỉnh hợp nhất cùng với tâm ma quấn thân, hắn đã đọc rất nhiều điển tịch tạp nham, trong đó có một cuốn [Thiên Địa Thuyết] đã nhắc đến loại thể chất này.

 

Tương truyền người sở hữu thể chất này được thiên đạo che chở, nhất định là kỳ tài tu luyện ngàn năm hiếm có, mặc dù còn hiếm hơn cả thể chất lô đỉnh cao cấp, nhưng không ai dám thèm muốn, bởi vì người có thể chất này thì tu vi tuyệt đối không thấp, và khó có thể dò ra manh mối.

 

Trừ khi bị trọng thương.

 

Đồ Thiên Bá thu sách lại, ánh mắt một lần nữa rơi vào người tên Tiên Quân chó má kia. Hắn ngưng tụ chân khí trong mắt, quả nhiên phát hiện linh khí mỏng manh tán loạn trong thung lũng sông phàm trần này đang tụ lại vào cơ thể người đàn ông áo trắng, tự động chữa lành tâm mạch bị tổn thương cho y.

 

Không biết tại sao, bản năng Đồ Thiên Bá cảm thấy rất đói bụng, còn có một cảm giác khó chịu vì bị cướp đồ ăn. Đây dường như là cảm giác của Luyện Hồn Đỉnh, đang ngầm thúc giục hắn luyện hóa người trước mắt.

 

Nhưng hắn sẽ không khuất phục.

 

Tâm ma thông minh nói đúng.

 

Không thể để người này chết dễ dàng như vậy!

 

Càng nhìn, hắn càng chợt nhận ra tên Tiên Quân chó má này không chỉ có một khuôn mặt quá đỗi tuấn tú, mà vóc dáng còn đủ cao ráo. Do quần áo trắng trên người y bị nước sông thấm ướt, ôm sát vào đường cong cơ thể, nên Đồ Thiên Bá nhìn rất rõ.

 

Mặc dù người này có eo thon chân dài, nhưng những chỗ khác…

 

Đồ Thiên Bá rất ghen tị, chỉ hận mình không mọc ra được.

 

Hắn cũng muốn làm một hảo hán ngực to!

 

Những đặc điểm mà hắn muốn có nhưng lại không thể có này lại xuất hiện trên người này, khiến cái nhìn của Đồ Thiên Bá với tên Tiên Quân chó má càng ngày càng tệ hơn.

 

Tóm gọn lại bằng một câu đơn giản là:

 

Ghen tị khiến hắn biến dạng.

 

“…. Hừ.”

 

Dường như tâm ma thông minh nhận ra sự không vui của hắn, và cả sự chua xót được che giấu rất tốt, ngay lập tức khuyên hắn: “Ôi, chờ ký chủ cho y uống đan cổ, đánh xuống ấn ký, còn sợ không thể đùa bỡn người trong lòng bàn tay ư?”

 

Đồ Thiên Bá gật đầu.

 

Thế là, hắn nói:

 

“Nói không sai, vậy phải tìm đan cổ đó ở đâu?”

 

“Ta muốn cho y uống cả một bình.”

 

Im lặng hai giây.

 

Tâm ma thông minh “ấy” một tiếng, hỏi ngược lại: “Khoan đã, tôi vừa sửa đổi dữ liệu cho ký chủ rồi mà, theo lý mà nói, bây giờ ngài đã có ký ức nhân vật của gã chồng cũ tra nam trong nguyên tác rồi chứ? Cùng với các vật phẩm trang bị đi kèm của nhân vật đó?”

 

“Đan cổ hẳn là ở trên người ngài chứ?”

 

Vẻ mặt của Đồ Thiên Bá mơ hồ trong giây lát.

 

Có à?

 

“Ta không có ký ức nào tự nhiên xuất hiện, cũng không có thêm linh bảo trữ vật nào.” Đồ Thiên Bá nghĩ một chút, tự mình lấy ra một bình đan dược, “Không sao cả, trước đây ta đã luyện rất nhiều đan dược có công dụng khác nhau, trong đó có một loại có tác dụng tương tự với đan cổ được miêu tả trong sách.”

 

Nói là làm.

 

Đồ Thiên Bá xắn tay áo lên, một tay bóp cằm tên Tiên Quân chó má, tay kia trực tiếp đổ cả bình đan dược vào, thấy đan dược bị tắc ở cổ họng đối phương, hắn lại lấy ra một bình thuốc nước, để đan dược thuận lợi đi xuống bụng người này.

 

Công dụng của bình thuốc nước này…

 

À, quên mất rồi.

 

Ngay lúc Đồ Thiên Bá đang vắt óc suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy yết hầu dưới lòng bàn tay lên xuống vài lần, biên độ khoa trương, dường như đang nuốt những thứ đầy trong miệng xuống.

 

Hai hơi thở sau đó.

 

Hắn nghe thấy một tiếng ho rất nhẹ.

 

“Khụ, khụ…”

 

Đồ Thiên Bá thuận thế cúi đầu, liếc mắt nhìn chỗ phát ra tiếng động.

 

Hắn nhìn thẳng vào một đôi mắt ngập nước.

 

Trong veo, trống rỗng, mông lung.

 

Cùng lúc đó, tâm ma thông minh đang điên cuồng nhắc nhở hắn.

 

“Ký chủ, lời thoại quan trọng!”

 

Đồ Thiên Bá há miệng, nghẹn lời, rồi lại ngậm miệng.

 

Một giây sau.

 

Hắn lại há miệng: “Chó má, à không, phu, phu nhân…”

 

Ngay sau đó, hắn lại ngậm miệng.

 

Bây giờ mới nhớ ra mình không phải đồng tính.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.