Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 164



Đồ Thiên Bá nhíu mày, có chút rối rắm.

 

Quyển sách được tâm ma hóa thành quả thực có tác dụng tiên tri. Hắn thi triển pháp thuật, chỉ vài hơi thở là đã đến được thung lũng lông Chiêu U mà sách nói. Quả nhiên đã phát hiện tên Tiên Quân chó má đang hôn mê bên bờ sông.

 

Theo lời tâm ma thông minh, nội dung trong sách có thể được hiểu là ‘quỹ đạo phát triển nên có của thế giới này’, nhưng bây giờ lại xuất hiện hai biến số.

 

Thứ nhất chính là vị y tu nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của được miêu tả trong sách.

 

Vừa nãy tâm ma đã vội vàng hoảng hốt nói cái gì đó mà “kiểm tra”, “quét hình”, rồi hét lên không ổn, nói thế giới nguy kịch này bị tổn hại nghiêm trọng, dữ liệu nhân vật của gã chồng cũ tra nam không thể hoàn toàn bao phủ thông tin dữ liệu ban đầu của hắn, chỉ có thể để ký chủ sắm vai với bộ vỏ rỗng.

 

Biến số thứ hai, chính là hắn – Ma tôn tà đạo đã chết dưới kiếm của tên Tiên Quân chó má ngay phần mở đầu.

 

Đồ Thiên Bá không những không chết, tu vi còn tăng thêm một bậc, e rằng cả giới tu chân cũng khó tìm được đối thủ, phải biết rằng mấy ngàn năm qua, tu sĩ kỳ Đại Thừa chỉ đếm trên đầu ngón tay, huống hồ thần hồn của hắn còn dung hợp với tà binh, rất giỏi chịu đòn.

 

Không thấy lôi kiếp còn không đánh chết được hắn ư?

 

Kiếm của tên Tiên Quân chó má còn bị chém gãy, trên người hắn đến một vết sẹo cũng không có.

 

Ngược lại còn có thêm hai tâm ma.

 

Đồ Thiên Bá thầm gọi hai tâm ma khác thường này là “tâm ma thông minh” và “tâm ma ngu ngốc”. Tâm ma thông minh nói năng lưu loát, câu nào cũng nói trúng tâm khảm của hắn, ý trong lời nói lại không khác gì việc cứu thế giới mà tâm ma ngu dốt nói.

 

Đều là lừa hắn sắm vai y tu trong sách.

 

Và, không cho hắn ra tay tàn nhẫn với tên Tiên Quân chó má này.

 

Về tình hình này, Đồ Thiên Bá có một suy đoán nhỏ.

 

Có lẽ, sự xuất hiện của hai tâm ma đặc biệt này không chỉ vì cảnh giới của hắn được thăng cấp, được sinh ra từ khát vọng trở lại sự yên tĩnh của chính hắn, mà cũng có thể như tên Tiên Quân chó má kia đã nói –

 

Thiên đạo của thế giới này cảm ứng được nguy cơ diệt thế, nhưng thấy nhiều tu sĩ chính đạo như vậy đều không thể giết được mình, nên mới nhân lúc lôi kiếp mà nhét một luồng ý niệm vào trong đầu hắn.

 

Luồng ý thức này hòa vào tâm ma của hắn, dùng lợi ích để dụ dỗ, khiến hắn sắm vai y tu, dẫn dắt thế giới này phát triển theo quỹ đạo đã định. Sau khi thành công, hắn có thể lại có được một nhục thân mới, nhưng đến lúc đó, hắn với tư cách là Đồ Thiên Bá liệu có đạt được ước nguyện không?

 

Nhìn quyển sách kia, e rằng tên Tiên Quân chó má kia mới là người được thiên mệnh.

 

Đau đầu.

 

Động não đau đầu quá.

 

Đối với việc tên Tiên Quân chó má kia nói hắn có thể hủy diệt thế giới, Đồ Thiên Bá tin tưởng không chút nghi ngờ.

 

Nếu không có cách nào giải quyết ‘bệnh’ của mình, e rằng hắn thật sự không thể nhẫn nại được nữa, nghe theo lời thúc giục hàng ngày của tâm ma, thấy người là giết, giết cho đến khi thế gian không còn sinh linh nào nữa.

 

Ba trăm năm nay, Đồ Thiên Bá không biết mình đã vượt qua như thế nào, dùng một thành ngữ để hình dung thì là ‘sống một ngày bằng một năm’, tính ra, chẳng phải hắn đã chịu khổ mấy vạn năm rồi ư?

 

Nghĩ đến đây, Đồ Thiên Bá liền cảm thấy lòng có xúc động.

 

… Thôi cứ làm theo nhiệm vụ mà tâm ma nói trước đã.

 

Nếu có biến cố, đào nó ra cũng chưa muộn.

 

Chỉ cần có thể phát huy tác dụng, đều là tâm ma tốt!

 

Hắn không kén chọn đâu!

 

Chỉ là trước đó nghe tâm ma thông minh nói rất có lý, Đồ Thiên Bá cũng cảm thấy việc để tên Tiên Quân chó má kia sống dưới tay mình, nhìn sắc mặt mình kiếm ăn, nghĩ thôi đã thấy sảng khoái cực độ, nhưng lúc đó hắn chỉ lo sảng khoái, lại thấy ghê tởm việc mình phải gọi kẻ thù là ‘phu nhân’…

 

Trọng điểm là kẻ thù, chứ không phải đàn ông.

 

Khiến bây giờ hắn mới phản ứng lại.

 

Kẻ thù này của hắn là một người đàn ông hàng thật giá thật.

 

Đáng ghét thật.

 

Nhất định là vừa nãy tát mạnh quá.

 

Hắn nhất thời không nhớ ra mình căn bản không thích đàn ông!

 

Mặc dù Đồ Thiên Bá đã nhập đạo hơn ba trăm năm, theo lý mà nói nên đoạn tuyệt quá khứ, nhưng hắn khác với các tu sĩ bình thường, vẫn giữ lại quan niệm và tình cảm của một phàm nhân trong quá khứ, từ tận đáy lòng cho rằng việc cưới vợ là một đại sự trong đời.

 

Đã từng có lúc, hắn còn nghĩ sau này sẽ cưới một vị phu nhân xinh đẹp, hiền huệ.

 

Một ảo tưởng tốt đẹp như vậy, lại bị tên Tiên Quân chó má này làm ô uế.

 

Trong không gian hệ thống, quả cầu ánh sáng màu trắng liếc nhìn thanh tiến độ sắp đầy, lập tức dùng một giọng điện tử ngọt ngào thúc giục: “Ký chủ, nhiệm vụ đầu tiên chỉ còn lại nửa câu cuối thôi, không ngờ ký chủ lại có hiệu suất cao như vậy, không hổ là ký chủ của tôi~”

 

Hiển nhiên Đồ Thiên Bá lại ghi thêm một khoản nợ cho đối phương.

 

Thấy ký chủ mãi không lên tiếng,

 

… Hơi hoảng.

 

Tình trạng tinh thần của ký chủ thật sự đáng lo ngại.

 

Cho nên, nó vẫn nên đảm bảo nhiệm vụ sắm vai có thể hoàn thành thuận lợi trước đã.

 

Vừa hay ký chủ vốn là người trong thế giới sách, không tồn tại tình huống sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì cách biệt hai thế giới với nhân vật chính. Hơn nữa, mặc dù thế giới tu tiên đầy rẫy nguy cơ, nhưng cũng đại diện cho cơ hội, sau này tìm cách khiến ký chủ từ bỏ quyền sở hữu phần thưởng nhiệm vụ là được.

 

N001, mày làm được!

 

Quả cầu ánh sáng màu trắng ưỡn ngực, tự cổ vũ cho bản thân.

 

Giây tiếp theo.

 

Nó đã nghe thấy ký chủ nói với mình một câu,

 

“Nhiệm vụ sau này sẽ không phải là bắt ta g*** h*p với tên Tiên Quân chó má này chứ?”

 

“Cái này ta không làm đâu.”

 

Quả cầu ánh sáng màu trắng: “…”

 

[Ký chủ thành công dụ dỗ nhân vật chính Nhiếp Vô Hồi đồng ý song tu với mình, và sau khi kết thúc lần song tu đầu tiên, nói ra lời thề hôn nhân quan trọng. Thời hạn nhiệm vụ là năm năm.]

 

Nó liếc nhìn nhiệm vụ thứ hai được hiển thị trên màn hình nhỏ bên cạnh:

 

Đừng hoảng, giữ vững.

 

N001, mày có thể làm được!!

 

Quả cầu ánh sáng màu trắng lại một lần nữa tự cổ vũ cho bản thân, dùng giọng điệu hoạt bát ngọt ngào mà hỏi: “Ký chủ có băn khoăn gì không? Bản hệ thống nhất định sẽ bày mưu tính kế cho ký chủ~”

 

“Vì ta không phải đồng tính.” Đồ Thiên Bá đương nhiên đáp, “Mặc dù ta chưa cưới vợ hay tìm được đạo lữ, nhưng ta khác với những ma tu hút tinh khí của người khác, ta là một ma tu tốt biết giữ mình trong sạch.”

 

Ừm, thật ra chủ yếu là chỉ cần bên cạnh hắn xuất hiện một người còn thở, hắn sẽ phải dốc hết sức lực để khống chế sát ý ngập trời của mình, lấy đâu ra tâm trạng mà yêu đương?

 

Hắn cứ dở sống dở chết như vậy mà bị lỡ dở.

 

Đồ Thiên Bá thật lòng cảm thấy buồn bã cho chính mình.

 

Ngay sau đó, hắn đã nghe thấy tâm ma thông minh hỏi ngược lại:

 

“Vậy ký chủ đã từng thích cô gái nào chưa?”

 

Đồ Thiên Bá nghĩ một chút: “Chưa.”

 

Tâm ma thông minh tiếp tục hỏi: “Vậy ký chủ đã từng thích chàng trai nào chưa?”

 

Đồ Thiên Bá thẳng thắn: “Đương nhiên cũng chưa.”

 

“Vậy ký chủ chưa từng thích con gái, cũng chưa từng thích con trai, làm sao có thể khẳng định mình không phải đồng tính?” Tâm ma thông minh nói rất trôi chảy, “Thật ra trong lòng mỗi người đều có một Chuyện tình sau núi đấy, chỉ là ký chủ ngài chưa phát hiện ra thôi.”

 

Đồ Thiên Bá tò mò hỏi: “Thế nào là Chuyện tình sau núi’?”

 

Trong không gian hệ thống.

 

“Ý là ký chủ ngài rất có khả năng là đồng tính, nhưng tự mình không biết…” Quả cầu ánh sáng màu trắng thuận theo lời mà đáp, “Cho nên chỉ khi ký chủ tự mình trải nghiệm qua, xác nhận mình tuyệt đối sẽ không có một chút tình cảm nào với đàn ông, thì mới có thể nói mình không phải đồng tính đúng không?”

 

Đồ Thiên Bá suy nghĩ kỹ lại, quả thật có vài phần đạo lý.

 

“Ừm, khụ khụ…”

 

Giao tiếp bằng ý niệm với tâm ma, chẳng qua chỉ tốn vài cái nháy mắt.

 

Đồ Thiên Bá thu hồi suy nghĩ, ánh mắt một lần nữa tập trung lại, chỉ thấy người đàn ông đang nằm ngửa trên tảng đá lớn vẫn đang bị mình bóp cằm, đôi môi trắng bệch không có chút máu nào mở rất rộng, nhưng má lại vì ho mà ửng lên một tầng hồng nhạt, đuôi mắt cũng vậy.

 

Trong lúc ho, một ít thuốc nước mà Đồ Thiên Bá vừa đổ vào cổ họng y bị sặc ra.

 

Một chút chất lỏng này chảy dọc theo khóe miệng y, dần dần trượt đến chỗ hổ khẩu của Đồ Thiên Bá, khiến y trông vô cùng nhếch nhác và yếu ớt.

 

Đặc biệt là phát quan của y không biết bị hư hại trong lôi kiếp, hay là rơi xuống thung lũng sông rồi bị nước cuốn trôi đi, khiến mái tóc đen dài của người đàn ông xõa tung trên người, vài sợi tóc ướt sũng dính vào làn da trắng bệch của y, sợi tóc sau tai còn uốn lượn.

 

Đồ Thiên Bá thầm bĩu môi.

 

Không thể không nói, vẻ ngoài của tên Tiên Quân chó má này quả thực là đỉnh cấp.

 

… Đương nhiên, vẻ ngoài hắn cũng rất anh tuấn!

 

Hắn rụt tay lại, thừa lúc đối phương vừa tỉnh dậy từ hôn mê, thần trí còn chưa tỉnh táo, có chút chán ghét mà kéo tay áo của tên Tiên Quân chó má, chùi tay dính nước thuốc và nước dãi lên đó hai cái, đồng thời còn dùng giọng điệu đều đều mà đọc thuộc lòng: “Phu nhân, ngươi tỉnh rồi à.”

 

Vừa dứt lời.

 

Bên tai hắn liền vang lên một tiếng ‘ting’.

 

Tâm ma nhắc nhở hắn rằng nhiệm vụ đầu tiên đã được hoàn thành một cách nhẹ nhàng, sách cũng đã được mở khóa chương thứ hai.

 

Sau đó, tâm ma lại nói tên Tiên Quân chó má này là người được thiên mệnh, cũng có thể nhìn thấy quyển sách miêu tả tương lai của giới tu chân này – lời gốc của tâm ma là ‘tiểu thuyết nguyên tác’, dặn hắn chú ý giữ bí mật.

 

Đồ Thiên Bá hiểu ra, chuẩn bị đọc quyển sách này sau.

 

Đúng lúc này, một cơn gió mang theo hơi lạnh thổi qua.

 

Người đàn ông áo trắng ướt sũng toàn thân bất chợt rùng mình.

 

Đồ Thiên Bá ngưng tụ chân khí vào mắt, nhìn rõ ràng linh khí trong cơ thể đối phương đã bị đan dược mà hắn vừa đổ vào hấp thụ hết, không còn chút nào để chữa trị tâm mạch.

 

Lúc này, có lẽ người đàn ông chẳng khác gì người phàm.

 

Ngay lúc này.

 

Đồ Thiên Bá đột nhiên nghe thấy một giọng nói hơi khàn,

 

“… Ngươi, ngươi vừa nói gì?”

 

So với lần đầu gặp ở khe núi trước đó, người đàn ông toát ra khí chất chính khí lạnh lùng, cùng với sự bình tĩnh trong từng cử chỉ, lúc này đây, ánh mắt của Đồ Thiên Bá đối diện với một khuôn mặt xinh đẹp có phần trống rỗng, biểu cảm hơi khựng lại, dường như đang nghi ngờ tai mình.

 

Trong không gian hệ thống.

 

Quả cầu ánh sáng màu trắng lại gần màn hình, chỉ thấy ký chủ còn người máy hơn cả người máy mà lặp lại một tiếng,

 

“Phu nhân, ngươi tỉnh rồi à.”

 

Người đàn ông áo trắng ngây người một lúc lâu, lại hỏi: “Phu nhân gì?”

 

Đồ Thiên Bá không che giấu mà bĩu môi, đáp:

 

“Ngươi là phu nhân của ta.”

 

Vẻ mặt của người đàn ông áo trắng trông rất mờ mịt, mất đi ký ức nhưng vẫn giữ lại bản năng tiềm thức, lập tức đáp lại: “Nhưng ta là đàn ông, sao có thể…?”

 

Y chưa nói hết câu, Đồ Thiên Bá đã học đi đôi với hành mà vứt xuống một câu,

 

“Bình thường, vì ngươi là đồng tính, nhưng bây giờ ngươi không nhớ nữa.”

 

Vẻ mặt của người đàn ông áo trắng càng thêm mông lung, dường như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó.

 

Toàn thân y mềm nhũn vô lực, đến việc cử động ngón tay cũng khó khăn, chứ đừng nói là ngồi dậy, đành phải giữ tư thế nằm, ngước mắt nhìn thiếu niên áo đen đang ngồi trên mép tảng đá lớn, rất do dự nói:

 

“Tại sao ta không nhớ gì cả?”

 

Đồ Thiên Bá chớp chớp đôi mắt hạnh tròn xoe, thành thạo dùng tay chống cằm, lòng bàn tay đẩy phần thịt má bên trái lên, trông có vẻ phúng phính: “Vì ngươi bị mất trí nhớ.”

 

Người đàn ông áo trắng: “…. Ồ.”

 

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, im lặng rất lâu.

 

Người đàn ông áo trắng lại hỏi: “Tại sao ta lại mất trí nhớ?”

 

Đồ Thiên Bá bị hỏi đến phiền, giọng điệu không tốt đáp:

 

“Làm sao mà ta biết được! Rõ ràng là ngươi gây sự trước mà!”

 

Quả cầu ánh sáng màu trắng: “…”

 

A a a, cho tôi một ký chủ bình thường đi!

 

Dù là họ Thời cũng được!

 

Đồ Thiên Bá không biết tâm ma thông minh của mình lúc này đang gào thét thảm thiết đến mức nào, hắn nói rồi nổi giận, buông tay xuống, thân trên quay về phía người đàn ông đang nằm ngửa, hừ lạnh: “Tóm lại, ngươi rơi vào hoàn cảnh này đều là tự làm tự chịu.”

 

“Đều là lỗi của ngươi!”

 

Bản tôn nhất định sẽ trả thù thật tàn nhẫn.

 

Nghe vậy, người đàn ông chìm vào suy nghĩ.

 

Nhưng quả thực y không nhớ gì cả, mở mắt ra, bên cạnh chỉ có thiếu niên nói năng đầy lửa giận này.

 

Thiếu niên trông chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, vẻ mặt non nớt, nhưng lại luôn miệng gọi mình là phu nhân, bộ dạng như đang giận dỗi với mình.

 

Không biết tại sao, người đàn ông dấy lên một cảm giác kỳ lạ –

 

Những gì đối phương nói hình như là thật.

 

Một lát sau.

 

Đồ Thiên Bá thấy người đàn ông khẽ nhíu mày, vô lực nâng một bàn tay lên, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào má hắn, nhẹ giọng hỏi:

 

“… Đây là ta đánh à?”

 

“Xin lỗi, ta không nhớ gì cả.”

 

“Đau không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.